Lâm Bình Duy Nhiên
Sử gia Tạ Chí Đại Trường qua đời vào đêm 24/3/2016 tại Sài Gòn, sau một thời gian dài lâm bệnh nặng, hưởng thọ 81 tuổi.(*)
Bác Trường vốn là chỗ thân tình với cha mẹ tôi. Ông là bậc đàn anh của cha tôi. Cùng quê gốc ở Bình Định. Khi còn nhỏ, tôi vẫn thường được cha chở đến thăm bác tại nhà của Tạ Chí Đông Hải, anh ruột bác Trường.
Xuất thân từ một gia đình Nho học. Thân phụ là cụ Cử nhân Hán học Tạ Chương Phùng, đồng chí và hoạt động chung với cụ Ngô Đình Diệm, từng làm Tỉnh trưởng tỉnh Bình Định. Anh họ của bác Trường là nhà chí sĩ Tạ Chí Diệp, bị chính quyền họ Ngô thủ tiêu.
Tốt nghiệp Cử nhân Văn khoa (1962) và Cao học Sử (1964) tại Đại học Văn khoa Sài Gòn, Tạ Chí Đại Trường phục vụ 10 năm trong Quân lực Việt Nam Cộng hòa.
Sau biến cố 30/4/1975, bác bị đi tù cải tạo (1975-1981). Khi ra tù, bác Trường đã phải “sống một cuộc sống bên lề xã hội như những người kém may mắn khác”(1). Bác đã làm nhiều việc tay chân vất vả để bươn chải kiếm sống, một cuộc sống của một thứ “chuẩn công dân hạng nhì”(2). Thi thoảng bác lại đạp xe đến nhà để trò chuyện với cha tôi. Hai anh em say sưa kể chuyện về quê hương Tây Sơn, Bình Định. Bác thường phân tích hay giải thích những khám phá, tìm tòi mới lạ về lịch sử cho cha tôi. Dưới mắt một thằng nhóc, nghe lỏm những mẩu chuyện lịch sử do bác kể luôn là một điều thú vị. Bác Trường cao, gầy gò, đen đóm, khuôn mặt khắc khổ có lẽ do những thẳng trầm của thời cuộc tạo nên. Thoạt trông bác, không ai biết đó là một sử gia, tác giả của tác phẩm Lịch sử nội chiến ở Việt Nam từ 1771 đến 1802, từng đoạt giải thưởng Văn chương Toàn quốc, bộ môn Sử vào năm 1970.
Cho đến một ngày giữa năm 1994, bác Trường ghé thăm cha mẹ tôi lần cuối. Bác chào từ biệt trước khi đi Mỹ định cư và gởi gắm cha một cái túi bao gồm nhiều bản đánh máy các tác phẩm, bài viết của bác từ nhiều năm qua. Đó cũng là lần sau cùng tôi được gặp bác.
Trong số các bản đánh máy ấy, tôi có cơ hội đọc những bài viết công phu và nhất là quyển hồi ký cải tạo Một khoảnh khắc Việt Nam Cộng hòa nối dài. Cái túi bác Trường gởi lại luôn có một sức cuốn mãnh liệt, gợi trí tò mò tìm hiểu của một thanh niên khát khao tìm hiểu sự thật lịch sử. Sự thật không như những gì vẫn được rao giảng, tuyên truyền inh ỏi trong xã hội, từ mái trường tiểu học đến giảng đường đại học thời ấy.
Một trong những tác phẩm quan trọng nhất của bác Trường lại là một tiểu luận Cao học ở trường Đại học Văn khoa Sài Gòn: Lịch sử nội chiến ở Việt Nam từ 1771 đến 1802. Trên cương vị một người viết sử, bác đã đặt lại vai trò của nhà Tây Sơn trong lịch sử dân tộc. Tác phẩm gây tiếng vang trong giới sử học trước 1975 nhưng lại mang đến cho bác nhiều phiền toái khi bị người cộng sản sau 1975 kết án là đã “hạ thấp Quang Trung, đề cao Gia Long”. Qua tác phẩm đó, một cách gián tiếp, người đọc thấy rõ một sự kiện lịch sử (vai trò triều Tây Sơn, anh em Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ) đã bị một quyền lực chính trị (cộng sản) lũng đoạn, sử dụng và tuyên truyền một cách có hệ thống nhằm củng cố vai trò của thể chế chính trị ấy. Sách cũng như những công trình nghiên cứu của bác đã không được chính quyền trong nước sử dụng hay in ấn trong một thời gian dài.
Bằng những lập luận độc đáo cũng như cách nhìn sự việc một cách hoàn toàn độc lập, Tạ Chí Đại Trường chính là một trong những sử gia có nhiều đóng góp quan trọng trong một giai đoạn lịch sử nhiều biến động của dân tộc. Không rơi vào khuôn khổ cứng nhắc, rập khuôn thường thấy ở những người viết sử kiểu cũ, những nhận định hay quan điểm của ông luôn dựa trên lương tâm của một sử gia. Như lời nhận định của ông Nguyễn Huệ Chi:
“Với tôi, ông ấy là người luôn ngẩng cao đầu, không chịu nghe mệnh lệnh của ai ngoài trái tim và con mắt nhìn sự thật.”(3)