Nữ Sỹ
THỤY AN
Thụy An tên
thật là Lưu Thị Yến (1916-1989),
là một nhà văn và là người phụ nữ duy nhất bị kết
án tù, rồi tự chọc mù một mắt của mình, do bị tố
cáo là gián
điệp, phản
động trong
vụ án Nhân Văn - Giai Phẩm tại Việt Nam
Tiểu sử
Thụy An sinh tại Hà Nội ông
Lưu Tiến Ích và bà Phùng Thị Tôn.
Có khiếu thơ văn từ nhỏ nên
năm 13 tuổi, bà đã có thơ đăng trên báo Nam Phong (1929)
và 3 năm sau, lại nhận được giải thưởng văn chương
của Triều đình nhà Nguyễn.
Chồng Lưu Thị Yến là nhà văn,
nhà giáo Bùi Nhung[2] bút
hiệu là Băng Dương, em ruột học giả Bùi
Kỷ. Nhưng sau khi bà sinh được 6 người con[3], thì ly thân với chồng từ
1949.[4] Người
tình của Lưu Thị Yến là ông Đỗ Đình Đạo,
một nhân vật quan trọng của Việt Nam Quốc Dân Đảng.
Sau ông Đỗ Đình Đạo chết vì một nguyên do còn
nhiều nghi vấn[5].
Trong thời kỳ Nhân Văn–Giai
Phẩm, nhà văn Phan Khôi nhận
Lưu Thị Yến là con nuôi. sau khi báo Nhân Văn và
Giai Phẩm bị đình bản, bà bị bắt năm 1958 và
trong phiên tòa ngày 21
tháng 1 năm 1960 xét
xử bà tại Hà Nội, nhiều nhân
chứng đều cho rằng bà đã có ảnh hưởng không nhỏ
đối với một số văn nghệ sĩ tham gia phong trào
này. Tuy nhiên, những người trong cuộc như Nguyễn
Hữu Đang, Lê Đạt [6] phủ
nhận sự tham gia của bà trong nhóm.[7]
Năm 1973,
Lưu Thị Yến cùng với Nguyễn
Hữu Đang, cũng bị tù vì vụ Nhân Văn–Giai
Phẩm, được thả trong diện "Đại xá chính trị phạm
trong hiệp định Paris".
Vào thành phố Hồ Chí Minh,
bà quy y ở Chùa Quảng Hương Già Lam năm 1987 và
mất năm 1989,
tại nhà riêng ở đường Lê Văn Sỹ[8].
Nghiệp văn
Thụy An đã từng làm chủ nhiệm
những tờ Đàn
Bà Mới (Sài
Gòn), Phụ
Nữ Tân Văn (Sài
Gòn), Đàn
Bà (Hà
Nội), đã từng là quyền giám đốc Việt Tấn Xã và
phóng viên chiến trường.
Về mặt sáng tác, Vũ
Ngọc Phan trong Nhà
văn hiện đại cho
biết:
- Tác
giả Thụy An vốn là một nhà thơ. Tôi đã đọc thơ
của Thụy An trong Phụ Nữ Tân Văn, trong Đàn bà
mới và trong tuần báo Đàn bà.[9]
Đánh giá về tiểu thuyết Một
linh hồn của
Thụy An, Vũ Ngọc Phan viết:
- Một
linh hồn chính là một tiểu thuyết tình cảm, tả
những tính tình rất ngây thơ, rất trong sáng
của Vân, một cô gái giàu lòng tín ngưỡng và
giống như một bông sen, tuy " gần bùn mà chẳng
hôi tanh mùi bùn"…
- Nhưng
đọc Một
linh hồn, người ta nhận thấy điều này không
được thiết thực: Hà Nội chưa có cái trình độ
có một gái giang hồ sang trọng như Bảy Thanh,
có lẽ tác giả đã đem cái khung cảnh Nam Kỳ, là
nơi tác giả đã từng ở lâu năm, ra đất Bắc.
Điều thứ hai nữa là đọc Một linh hồn, người ta
vẫn chưa có cảm tưởng mình sống trong truyện
cùng các nhân vật. Có lẽ Thụy an đã tả Bảy
Thanh bằng những nét bút thô bạo quá và tả Vân
bằng những nét mềm yếu quá chăng?
- Tuy
vậy, Một linh hồn cũng đáng kể là một tiểu
thuyết xuất sắc của phụ nữ Việt Nam từ trước
đến nay: tác giả đã giàu tưởng tượng, truyện
lại xây dựng một cách vững vàng, chắc chắn.[10]
Thụy
An và vụ Nhân văn-Giai Phẩm
Về vai trò của Lưu Thị Yến
trong phong trào Nhân Văn Giai Phẩm, Bàng Sĩ
Nguyên cho
biết:
- Thụy
An là người phụ nữ duy nhất - ở trong hay ở
ngoài phong trào - bị kết án là "gián điệp".
Bà là một trường hợp đặc biệt, theo Lê Đạt và
Nguyễn Hữu Đang, bà không ở trong Nhân Văn
Giai Phẩm, vậy mà tên bà được nêu lên hàng đầu
trong "hàng ngũ phản động" với nhãn hiệu "Con
phù thuỷ xảo quyệt" và những lời lẽ độc địa
nhất dành cho bà: "Như vắt ngửi thấy máu, Thụy
An như rắn bò tới các câu lạc bộ Hội Nhà văn
phun nọc độc mạt sát chế độ ta bần cùng hoá
nhân dân"
- Vậy, vụ
án Thụy An có phải là một vụ án chính trị? Hay
là một sự quy kết oan uổng?[11]
Nguyễn
Hữu Đang nói
nguyên văn như sau:
- Bà
Thụy An không tham gia gì vào nhóm Nhân Văn
Giai Phẩm cả. Bà ấy không viết một bài, một
câu, một chữ nào cho Nhân Văn cả. Bà ấy cũng
không hề mách nước, bàn bạc gì với người khác
hay với tôi bao giờ cả. Không, không hề có,
tuy rằng có quan hệ, thỉnh thoảng có gặp nhau,
cũng nói chuyện.[12]
Nhà thơ Lê
Đạt cũng
có khẳng định:
- Tôi
nhắc lại một lần nữa là chị Thụy An chưa bao
giờ ở trong nhóm Nhân Văn Giai Phẩm cả. Nhưng
chị Thụy An rất thân với anh em trong Nhân Văn
Giai Phẩm và đặc biệt là thân với tôi. Người
ta buộc tội chị Thụy An, người ta cứ buộc tội
mập mờ thế thôi, nhưng tội chính của chị Thụy
An là thế này: Là gián điệp cài lại để lũng
đoạn nhóm Nhân Văn Giai Phẩm. Nhưng cho đến
khi tôi biết thì tôi cũng chẳng thấy chị ấy
viết bài nào cho Nhân Văn Giai Phẩm cả. Thế mà
chị ấy đối với tôi thì lại rất quý, chị ấy
luôn luôn mua đồ đạc cho tôi, cho vợ con tôi,
và tôi cũng chẳng thấy chị ấy bàn với tôi về
việc viết một bài nào cho Nhân Văn Giai Phẩm
cả. Thế cho nên việc ấy tôi cho cũng là một
cái oan rất lớn.
- Tôi
có thể bảo đảm 100% chị ấy không phải là gián
điệp. Tại vì thế này: Nếu là gián điệp thì
phải có chứng cớ chứ! Chị nhận tiền của ai?
Nhận tiền ở đâu? Liên lạc với ai? Cho đến bây
giờ tôi vẫn thấy đó là một câu hỏi mà nhà nước
chưa trả lời tôi được. Chưa có chứng cớ thì
làm sao có thể kết luận người ta là gián điệp
được. Thì cứ cho tôi là người mù mờ đi, tôi bị
chị mua chuộc đi. Tôi nhớ lại tất cả cuộc đời
của tôi, thì chị ấy chưa mua chuộc tôi lần nào
cả. Và chị ấy chỉ giúp đỡ tôi rất nhiều. Cho
nên đến bây giờ tôi thấy là: Riêng về trường
hợp chị Thụy An, tôi vẫn rất ân hận. Tại vì
chúng tôi đã được phục hồi nhưng chị Thụy An
chưa được phục hồi gì cả. Mà một trong những
tội lớn nhất của chị ấy là mua chuộc tôi. Thì
như các bạn đã biết, tôi chưa từng cảm thấy bị
mua chuộc mà chắc cũng chưa ai mua chuộc được
tôi. Cho nên tôi thấy riêng tôi bây giờ nói
những dòng này, tôi vẫn khao khát và thiết tha
có một dịp nào đó, người ta phục hồi chị Thụy
An một cách chính thức. Không có thì riêng
tôi, tôi đối với chị Thụy An, tôi vẫn cho là
món nợ. Còn về chị Thụy An, tôi phải nói thế
này: Chị Thụy An là một người rất giỏi. Chị ấy
là một trong những cây bút nữ đầu tiên của
Việt Nam. Mà theo tôi, chị Thụy An nói kín hở
cho tôi biết, thì chị ấy đã từng tham gia
kháng chiến! Việc liên lạc với kháng chiến
trong thời ấy thì mình mất mối là chuyện bình
thường, mà mất mối thì mình không thể chứng
minh được. Bây giờ cũng đã lâu rồi, đã gần 50
năm rồi. Tôi thấy chúng ta có thể mở những kho
tài liệu ra để buộc tội hoặc minh oan cho một
người cho rõ ràng và khi mình đặt rõ ràng về
phận vị rồi thì mình phải trả lại danh dự cho
người ta. Và lúc đó chúng ta hãy bàn đến vấn
đề chị Thụy An đóng góp gì trong cái phong
trào thời ấy. Lúc đó chúng ta có đủ bình tĩnh
hơn để bàn về vấn đề này. Riêng tôi thì không
bao giờ tôi quên công của chị Thụy An đối với
tôi cả.[13]
Nguồn:https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BB%A5y_An
|