Việt
Nam
Văn
Hiến
Năm
Thứ
4888
www.vietnamvanhien.net
Giải
pháp
nào
để
xây
dựng và bảo vệ tổ quốc Việt
Nam?
Việt Hoàng
“… Khi nghèo mà bị người khác “coi
thường” đã là nhục lắm rồi nhưng khi đã giàu (thành
đạt) mà vẫn bị coi thường thì cái nhục đó còn lớn hơn
vạn lần.…”
Bất cứ một chế độ nào, dù là các
siêu cường như Mỹ hay thậm chí các quốc gia
độc tài đều luôn trăn trở và mong muốn
xây dựng đất nước mình ngày càng giàu mạnh, có
được một vị thế xứng đáng trên thế
giới. Thế nhưng, muốn là một chuyện còn
có làm được hay không lại là một chuyện khác.
Việt Nam cũng không là một ngoại lệ.
Việt Nam đang nằm ở vị trí nào trên trường
quốc tế?
Dù đồng tình hay phản đối chính quyền
Việt Nam thì tất cả chúng ta đều phải
thất vọng mà thừa nhận rằng VN đang nằm ở vị
trí cuối bảng xếp hạng về phát triển
kinh tế-chính trị so với gần 200 quốc gia
trên thế giới.
Về kinh tế thì VN vẫn chưa nằm trong các quốc
gia được thừa nhận là có nền kinh tế thị
trường. VN vẫn chưa có được một công ty hay
tập đoàn nào có thương hiệu được thế giới
công nhận hay biết đến. Xuất
khẩu chủ yếu của VN vẫn là tài nguyên
thô hay các sản phẩm nông nghiệp sơ
chế.
Về chính trị VN vẫn là 1 trong 4 nước cuối cùng
trên thế giới theo chủ nghĩa độc đảng,
tôn thờ chủ nghĩa Mác-Lênin đã lỗi thời và
lạc hậu. VN là một trong những nước luôn bị
cộng đồng quốc tế chỉ trích mạnh mẽ
nhất về các vấn đề nhân quyền
và tự do tôn giáo.
Bối cảnh thế giới hiện nay ra sao?
Dù lạc quan đến mấy chúng ta vẫn biết
rõ một điều là thế giới mà chúng ta đang
sống luôn bất ổn. Nguy cơ chiến tranh
và xung đột luôn tiềm ẩn và có thể
nổ ra bất cứ lúc nào. Sau khi chiến tranh lạnh
kết thúc người ta hy vọng thế giới sẽ an toàn hơn,
thế nhưng hy vọng đó đã nhanh chóng tiêu tan.
Nước Mỹ với vai trò bá chủ thế giới đang gặp
nhiều khó khăn, đầu tiên là cuộc
chiến gây nhiều tổn thất về
người và của tại Iraq và Apghanistan. Đã 2 năm trôi qua mà
tình hình ở đây vẫn chưa được ổn định.
Liền sau đó là vấn đề hạt nhân của Iran
đang gây căng thẳng cho cả thế giới. Người Mỹ đã
khôn khéo khi đẩy vấn đề hạt nhân
của Iran cho Châu Âu, sự việc vẫn chưa ngã
ngũ thì lại xảy ra một vụ việc nghiêm trọng
khác là chuyện Bắc Hàn phóng thử tên lửa tầm
xa, khiến Mỹ, Hàn Quốc, Nhật hết sức
quan ngại.
Người Mỹ gặp khó khăn khi muốn ôm đồm mọi
việc vào người. Biện pháp khôn ngoan đang được
Mỹ áp dụng là chia sẽ bớt gánh nặng này cho các đồng
minh lâu đời và hùng mạnh của mình như Châu Âu,
Nhật và cả Ấn Độ.
Hai quốc gia đang gián tiếp và trực tiếp
gây khó khăn cho Mỹ chính là Nga và Trung Quốc. Sau
một thời gian dài bị lép vế trước Mỹ nay nhờ kinh
tế phát triển nên hai quốc gia này
muốn thể hiện vai trò cường quốc của
mình trên các vấn đề quốc tế.
Tất nhiên Nga và Trung Quốc không (hoặc
chưa) dám đối đầu với Mỹ nhưng các hành động
ủng hộ các quốc gia hoặc các tổ chức “thù
địch” với Mỹ khiến cho tình hình an ninh thế giới
ngày càng căng thẳng. Sở dĩ Iran “cứng đầu cứng cổ”
như vậy là do Nga và Trung Quốc phản đối
lệnh trừng phạt và cấm vận của Liên Hợp
Quốc, còn nếu hai nước này cũng cứng rắn với Iran
thì vấn đề hạt nhân có lẽ đã giải
quyết xong. Việc Bắc Hàn bất chấp sự
phản đối của cộng đồng thế giới khi thử
nghiệm tên lửa cũng là vì có Trung Quốc
hậu thuẫn. Chính quyền Hamas vẫn
không chịu chấp nhận nhà nước Do Thái, dù bị
Mỹ và Châu Âu phản đối vì được Moscow ủng
hộ...
Theo tôi các xung đột này ngày càng trầm trọng
chứ không thể tiến bộ được.
Việt Nam là một nước nhỏ nên chúng ta
không thể nào thay đổi được tình hình phức
tạp của thế giới. Chúng ta không thể nào tác
động được đến các chính sách của Mỹ, Nga hay Trung
Quốc. Việc chúng ta cần làm và chỉ có
thể làm được là làm sao để bảo vệ được
Việt Nam trong hoàn cảnh phức tạp của thế giới như
hiện nay. Có nghĩa là chúng ta phải lựa theo tình hình
để mà tồn tại và phát triển. Điều này
tuy dễ mà khó vì chúng ta có vị trí địa lý nằm trong
các khu vực dễ xảy ra xung đột.
Chiến lược nào cần áp dụng cho Việt
Nam?
Hiện nay Việt Nam đang “đơn thương độc mã” trong
cuộc chơi toàn cầu. Nếu có chiến tranh
hay bất cứ xung đột nào thì chúng ta không
hề có một hậu thuẫn hùng mạnh nào.
Trước đây VN có Liên Xô, bây giờ thực
tế là không có ai. Trung Quốc là chỗ dựa tinh
thần của chính quyền nhưng không phải là
một người bạn đúng nghĩa, thậm chí lại là
mối lo trước mắt và cả tương lai.
Chính quyền VN đang thực thi chính sách: về chính
trị thì đi theo Trung Quốc vì cùng độc đảng và
tôn thờ chủ nghĩa Mac-Lênin. Theo Trung Quốc thì
VN nhận được sự đồng thuận về thể
chế chính trị. Đổi lại VN lại phải chịu
nhiều thua thiệt trong các vấn đề như
biên giới, lãnh thổ và hàng lậu.
VN cũng đồng thời tăng cường phát triển và giao
thương kinh tế với Mỹ và các nước phương Tây vì
nhận thấy tiềm năng to lớn của các quốc
gia này về thị trường, công nghệ cao và
mô hình quản lý tiên tiến. Điều cản trở
duy nhất (nhưng lại là sống còn với chính
quyền) khiến VN không thể “đồng
hành” một cách toàn diện với Mỹ và Phương Tây
được là do thể chế chính trị dân chủ và đa
đảng ở các quốc gia này. Vì thế VN đành đu
dây với cả hai phe này. Đây cũng là việc làm
rất “tiến bộ” của chính quyền VN, có có
thể làm cho VN không phải là “kẻ thù” của ai cả
nhưng để làm bạn một cách “đích thực và toàn
diện” thì vẫn còn xa.
Ngoài giải pháp “đu dây” này của chính quyền
hiện tại thì dư luận trong và ngoài nước còn đưa ra
hai giải pháp nữa, đó là:
a) Thay đổi thể chế chính trị và
hợp tác toàn diện với Mỹ, Nhật và Châu
Âu
Giải pháp này hiện chưa khả thi vì đảng cộng sản
vẫn đang cầm quyền mà ưu tiên hàng
đầu của chính quyền là duy trì thể chế
độc đảng như hiện tại. Giải pháp này có ưu
điểm là sẽ nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của
Mỹ và Châu Âu. Đừng nghĩ rằng các nước này sẽ áp
đặt điều kiện này nọ cho VN mà đơn giản một
nước VN hùng mạnh sẽ không phụ thuộc nhiều
vào các quốc gia khác, trước mắt là Trung Quốc.
Việc VN không phụ thuộc vào nước khác sẽ phù
hợp với lợi ích của Mỹ, đó là sự ổn định trong khu
vực.
Cái bất lợi trong giải pháp này là sự can thiệp
của Trung Quốc. Bất cứ một sự hợp tác
quân sự nào của VN với Mỹ hay Châu Âu cũng
khiến bắc Kinh không hài lòng và do VN có đường
biên giới rất dài với Trung Quốc, đồng
thời giữa VN và TQ đang có nhiều khu vực tranh chấp
về chủ quyền và lãnh thổ. Việc gây
“khó dễ” cho VN là điều mà Bắc Kinh có thể
làm được, đơn giản vì họ mạnh hơn chúng ta.
Đài Loan đã thành công trong giải pháp này vì họ
ngăn cách với Đại lục bằng đường biển, mọi sự can
thiệp hay “lấn sân” rất dễ bị phát
hiện và ngăn chặn kịp thời.
Nếu chọn giải pháp này thì VN phải xây dựng được
một hàng rào điện tử (hay một bức tường)
kiên cố suốt dọc biên giới với TQ.
Việc này đòi hỏi một kinh phí rất lớn, có
thể lên tới hàng tỉ đôla, do địa hình
biên giới VN đồi núi phức tạp. Việc xây
dựng bức tường thành này Irxael đã làm với Palestin hay Ả
Rập Xê Út cũng đang định làm với Iraq.
b)Xây dựng một nước Việt Nam trung
lập và phát triển mạnh về kinh tế
Giải pháp này có vẻ “mới mẻ” nhưng cũng có ưu điểm của
nó. Như chúng ta đã biết là VN nằm trong khu vực
rất dễ xảy ra xung đột, đó là khu vực
Biển Đông. Sau 2 thập niên phát triển
mạnh mẽ về kinh tế, TQ đã đầu tư cho quân
sự một ngân sách rất lớn. Là một nước
lớn lại khác biệt về thể chế chính trị
với thế giới nên TQ luôn muốn khẳng định
mình và khó tìm được tiếng nói chung với Mỹ hay
Châu Âu về các vấn đề quốc
tế. Sự đối đầu “ngấm ngầm” của TQ
trong vấn đề Iran hay Bắc Hàn và việc gia tăng
sức mạnh quân sự của mình khiến Mỹ và Châu
Âu lo ngại.
Việc gia tăng ảnh hưởng và thân thiện với các
nước có chung biên giới với TQ là việc mà Mỹ đang
làm (thấy rõ nhất là việc hợp tác trong lĩnh
vực hạt nhân và kinh tế giữa Mỹ với một
cường quốc mới là Ấn Độ).
Đề nghị về giải pháp này đang được giáo sư Vũ
Quốc Thúc (Pháp) kêu gọi và vận động. Ưu
điểm của nó là khiến VN không làm “mất
lòng” ông bạn TQ. Dù chọn bất cứ giải pháp nào
thì việc “đối đầu” với TQ là việc
không nên làm. Bất cứ liên minh hay hợp
tác quân sự nào giữa VN và các nước khác đều
“chọc giận” Bắc Kinh, thế nhưng việc ký
kết các hiệp định song phương về kinh tế
là việc VN hoàn toàn có thể làm được, đó là trào
lưu trên thế giới hiện này, không ai có
thể ngăn cản hay phá hoại được.
Nếu chọn giải pháp này thì VN phải cực kỳ khéo léo
trong lĩnh vực ngoại giao và ứng xử quốc tế.
Đông thời phải thay đổi mạnh mẽ hơn nữa trong chính
sách đầu tư để thu hút các công ty nước ngoài
vào làm ăn tại VN. Bằng các chính sách minh bạch và dễ
hiểu. Ngoài việc vận động và tạo mọi
điều kiện để các tập đoàn lớn của Mỹ
và Châu Âu đầu tư vào VN, một quốc
gia có vai trò cực kỳ quan trọng để thực hiện giải
pháp này đó là Nhật Bản.
Do lịch sử để lại và cả hiện tại bây giờ
thì Nhật và TQ cũng đang có nhưng tranh chấp căng
thẳng về chính trị và lãnh thổ. Việc tăng
cường hợp tác với các nước trong khu vực và khẳng định vai
trò cường quốc trong khu vực Châu Á khiến
Nhật sẵn sàng giúp đỡ VN phát triển kinh tế
để bớt phụ thuộc vào TQ. Nhật là một
nước có tiềm năng kinh tế hùng mạnh và hoàn toàn
có đủ điều kiện (và cả thiện chí) để
giúp chúng ta phát triển mạnh mẽ trong lĩnh vực kinh
tế.
Khi VN thu hút được nhiều tập đoàn kinh tế của
Mỹ, Châu Âu và Nhật vào đầu tư và làm ăn
ở VN đó là khi chúng ta đã tự bảo vệ được mình trước
sự can thiệp của các nước khác. Nếu “gây
hấn” với VN thì sẽ đụng chạm đến quyền lợi
của các cường quốc khác nên họ sẽ can thiệp
và bảo vệ chúng ta. Chỉ có điều là sự
đầu tư vào VN phải đủ lớn và đủ nhiều để
các quốc gia đó cần phải can thiệp khi
cần thiết. Tấm gương của Thụy Sĩ khi
“biến” mình thành nơi “giữ tiền” của các cường
quốc khiến cho họ không bao giờ bị đe dọa là
việc cần học tập khi chọn giải pháp này.
“Mạnh vì gạo, bạo vì tiền”. Khi đã có kinh tế
hùng mạnh rồi, chúng ta sẽ độc lập và tự
quyết trong các vấn đề liên quan đến
chúng ta, vừa đảm bảo được quyền lợi của dân
tộc vừa phù hợp với lợi ích của các bên liên
quan. Trong các cuộc thương thuyết quốc tế
sẽ không chịu nhiều thiệt thòi và nhượng
bộ như bây giờ nữa. Chúng ta sẽ xây dựng
một lực lượng quân đội hiện đại và tinh
nhuệ để bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ của
VN.
Ngoài ra còn một lực lượng quan trọng nữa là cộng
đồng người Việt hải ngoại. Đây là một
lực lượng hùng mạnh và có tình cảm đặc biệt với
quê hương đất nước. Mong muốn của bất cứ
người Việt nào thành đạt dù trong nước hay ngoài nước
là làm sao để VN nhanh chóng trở thành cường quốc,
để danh dự và phẩm giá của người Việt được
tôn trọng. Khi nghèo mà bị người khác “coi thường” đã là
nhục lắm rồi nhưng khi đã giàu (thành đạt) mà vẫn
bị coi thường thì cái nhục đó còn lớn hơn vạn lần.
Dù chọn bất cứ giải pháp nào thì việc đầu
tiên phải làm là dân chủ hóa đất nước. VN chưa
có dân chủ, chưa có một nhà nước pháp trị
thật sự, chưa có đa nguyên đa đảng và hệ
thống tam quyền phân lập, chưa có tự do
báo chí...thì bất cứ giải pháp nào cũng sẽ
dẫn đến sự bế tắc.
Bao giờ VN sẽ có dân chủ?
Đây là câu hỏi mà ai cũng muốn có ngay
câu trả lời. Theo tôi chỉ có hai cách.
Một là như hiện nay, đó là sự dấn
thân của các công dân VN ưu tú. Phương pháp
công khai và trực diện như chủ trương của nhóm 8406
và Linh mục Nguyễn Văn Lý là có hiệu quả
nhất. Cứ đấu tranh mạnh mẽ, chấp nhận
sự đàn áp của chính quyền cho đến khi chính
quyền phải nhượng bộ thì thôi.
Phương pháp này rất cần thời gian và do những người
dân chủ đó không phải là những người “nổi
tiếng” (tức là đã nắm nhưng chức vụ cao trong chính
quyền), chỉ có vài tên tuổi lớn như Trần
Độ, Trần Xuân Bách, Bùi Tín, Hoàng Minh Chính,
Nguyễn Thanh Giang, Lê Hồng Hà...còn đa số
là những công dân ưu tú, thấy được cái
cần làm nên phải đứng dậy mà làm như Phạm
Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình, Đỗ Nam Hải...Do
vậy cần có thời gian để vận động
quần chúng.
Phương pháp này có ưu điểm là kiên trì vận
động, tuyên truyền và thay đổi tư duy của
người dân để mang lại sự thay đổi. Tuy
chậm nhưng chắc chắn, đã thay đổi là không
thể đảo ngược được. Nhược điểm của phương pháp này
là cần nhiều thời gian và như thế cơ hội
vươn lên để đuổi kịp các nước ngày càng xa.
Hay nói cách khác là sự tụt hậu ngày càng lớn.
Hai là có sự thay đổi từ trên
xuống dưới. Không phải là sự thay đổi của
toàn đảng cộng sản mà là sự quyết tâm thay
đổi của một số người có tài, có tâm và
có thực lực trong tầng lớp lãnh đạo đảng cộng sản
VN. Một thay đổi hoàn toàn chứ không nữa vời
như hiện nay. Cụ thể là xuất hiện
một vài Enxin của VN, có thể là vài vị trong
Bộ chính trị kết hợp với các vị Tướng lĩnh trong
quân đội VN, đứng lên tuyên bố từ bỏ
chủ nghĩa Mác-Lênin, xây dựng một nhà nước
pháp trị và dân chủ. Những người này phải có đủ thực
lực để áp đảo được phe bảo thủ trong đảng, họ tạm
cầm quyền và để cho các đảng phải chính trị
xuất hiện và đưa ra các cương lĩnh của mình, trong
thời hạn một năm và sau đó tiến hành tổng
tuyển cử Quốc hội trong cả nước. Có giám sát
quốc tế để tránh gian lận trong qua trình
bầu cử. Đảng nào hoặc liên minh các đảng nào
chiếm đa số trong quốc hội sẽ đứng ra
thành lập chính phủ và nội các.
Quốc Hội dân bầu này sẽ thực sự là cơ
quan quyền lực cao nhất của đất nước và chính
phủ dân bầu này sẽ trực tiếp điều hành
và quản lý đất nước. Mọi sự hoạt động chính trị
của nhân dân và chính phủ sau đó đều có
thể dựa trên nền tảng của Dự Án Chính Trị
của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, tất
nhiên là nếu được Quốc Hội đồng ý.
Phương pháp này sẽ rút ngắn được thời gian rất
nhiều cho việc dân chủ hóa đất nước, có
thể có những xáo trộn nho nhỏ trong thời gian
đầu nhưng tôi tin rằng người Việt biết
phải làm gì để có được một tương lai tốt đẹp
cho mình và con cháu mình.
Tóm lại, xây dựng một Việt Nam dân chủ, phát
triển và phồn vinh sẽ là chỗ dựa tốt để đất nước
có thể nhân khối sức mạnh toàn diện của mình
cho công cuộc bảo vệ tổ quốc một cách bền vững và
đáng tự hào.
Việt
Hoàng
Nguồn:
http://thongluan.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=964
Bao Giờ Việt Nam Có Dân Chủ ?
Câu trả lời ở ngay trong bạn. Bạn có thật sự muốn
Việt Nam có dân chủ hay không...? Bạn biết được như
thế nào là dân chủ và lợi ích cuả
nó không ...? Cái nguyện vọng cuả bạn khởi đi từ
đâu...? Từ trong tiệc trà hay bàn nhậu ? Từ
những bích chương hay truyền đơn ? Từ những tin tức loan tải qua
hệ thống truyền thông ? hay từ tâm thức cuả bạn?
Bạn bài tỏ nguyện vọng thiết tha cuả mình về
dân chủ khởi đi từ tâm thức. Từ bạn mà lan rộng ra
đến thân hữu và toàn khối dân tộc, triệu
ngươì như một thì dân chủ sẽ đến. Lấy nhân
tâm mà chuyển đổi thế giới bên ngoài
thì kết quả sẽ đến một cách mỹ mãn trong an lạc
và tự chủ.
Ngược lại bạn đòi dân chủ vì bị thất sủng,
vì có được hậu thuẩn cuả ai đó, vì được nổi
tiếng..v..v...thì kết quả cũng như hiện tại không
hơn, không kém, vì chế độ độc đảng đương thời
cũng khởi đi từ đó.
Khi dân tâm qui về một mối : Dân chủ,
thì dân chủ tất nhiên sẽ đến. Làm thế
nào để dân tâm qui về một mối ? Câu trả lời
nầy xin được gợi ý vậy ?
Ngườì
Nông Dân gợi ý
|
|