Nếu
như
người dân ở miền Bắc chăm chút cho những cành
đào khoe sắc đón năm mới, thì miền Nam, hoa mai
lại chính là biểu tượng của ngày Tết Nguyên
đán. Hoa mai có thể nở được quanh năm, vì chỉ cần
làm cho mai rụng lá thì nụ hoa sẽ xuất hiện. Tuy
nhiên, chỉ có hoa mai nở trong dịp Tết mới mang được
ý nghĩa sâu đậm mà thôi.
Màu vàng của hoa
mai từ lâu được xem là
màu hy vọng, tượng trưng cho sự giàu sang phú
quý (trùng màu với vàng), hợp với niềm
hân hoan chờ đón Tết đang rạo rực trong lòng người.
Vì vậy, ngày Tết mà trong nhà có một
vài cây mai hoa nở rộ thì niềm hân hoan lại
càng được dịp dâng cao gấp bội.
Theo
nhiều người, hoa mai càng có nhiều cánh thì
càng đẹp và nhà đó càng giàu.
Nhưng theo retre được biết từ các cụ già, nếu cây
mai nhà nào chỉ nở hoa mai 7 cánh thì
nhà đấy sẽ đại cát đại quý trong năm đó.
xin
được
gửi đến mọi người điển tích hoa mai vàng rất cảm động
Ngày
xửa…
Ngày xưa… Có một cô bé rất giàu
lòng yêu thương. Cô yêu bố mẹ mình, chị
mình đã đành, cô còn yêu cả
bà con quanh xóm, yêu cả ba ông Táo
bằng đá núi đêm ngày chịu khói lửa để
nấu cơm, hầm ngô, nướng thịt cho mọi người ăn. Một lần, thương ba
ông Táo, trời đã nóng lại chịu lửa suốt
ngày đêm, cô bé mới lên năm ấy
đã lấy một gáo nước to dội luôn lên đầu ba
ông. Tro khói bốc lên mù mịt. ông
Táo già nhất vụt hiện ra nói:
-
Cháu
thương ta nhưng chưa hiểu ta. Lửa càng nóng,
ta càng vui. Cháu mà dội nước thì có
ngày ta bị cảm mất. Từ đấy, cô bé không dội
nước lên đầu ba ông Táo nữa. Nhưng ông
Táo già thì thỉnh thoảng lại hiện lên
trò chuyện với hai chị em cô bé trong chốc
lát. Một hôm thương ông, cô em hỏi:
-
Ông
thích lửa thôi à? Ông còn
thích gì nữa không?
-Có
chứ!
Năm sắp hết. ông phải về trời! Cháu bắt cho ông
con cá chép ông cưỡi về Trời thì ông
thích nhất. Cô bé liền rủ chị đi bắt cho bằng được
một con cá chép về. Cô bỏ ngay vào bếp lửa
rồi nói:
-
Ông
Táo ơi! Chúng cháu biếu ông con
chép này đây!
Con
cá
chép vụt biến mất. Tối hăm ba Tết, quả nhiên hai
chị em thấy ông hiện ra, sau đó cưỡi con cá
chép như cưỡi ngựa, bay ra khỏi nhà và bay cao
mãi lên trời… Bố cô bé là một người đi
săn thú rất tài giỏi. Ông thường chỉ thích
đi săn thú dữ. Ông bảo:
-
Còn
thú ác thì tôi còn đi săn
cho kỳ hết!
Ông
không
muốn truyền nghề cho con mình, vì cả hai đều
là gái. Nhưng cô em lại rất thích nghề của
cha. Lên năm cô đã xin cha dạy cho mình đủ cả
côn, quyền và đao kiếm. Cô tuy bé người nhưng
nhanh nhẹn vô cùng, và về sức mạnh của đôi
tay cô, người cha cũng phải kinh ngạc. Lên chín,
cô đã hăm hở xin theo cha đi săn thú. Người mẹ
và người chị lo lắng, nhưng cô bé đã thưa
ngay:
-
Con
không giết được con mồi bằng một nhát như cha
thì con đâm ba nhát, năm nhát, mẹ và
chị cứ yên tâm.
Nói
sao
làm vậy, cô bé lần đầu theo cha đi săn
đã giết ngay được một con lợn lòi rất hung dữ… Trong
vùng bỗng xuất hiện một con quái đầu người mình
báo. Bà con ai cũng lo lắng, khiếp sợ. Vì con
quái vật chỉ thích ăn thịt người, nhất là thịt trẻ
con. Người cha liền dẫn cô gái nhỏ đi tìm
quái vật để giết. Người mẹ và chị can ngăn nhưng
không được. Người cha bảo:
-
Tôi
chỉ cho nó đi theo để xem, còn diệt quái
ác là việc của tôi, hai mẹ con đừng lo.
Hai
cha
con đi được mấy ngày thì có tin con
quái đã bị người cha giết chết thật. Bữa hai cha con trở
về, bà con trong vùng mang rượu, gà vịt đến
làm cỗ ăn mừng. Cô gái nhỏ không quên
đặt vào bếp lửa một con cá chép và khấn với
ông Táo già:
-
Chúng
cháu xin gửi biếu ông con chép để
thỉnh thoảng ông cưỡi đi chơi.
Ông
Táo
già lại hiện lên cám ơn cô
bé và hỏi:
-
Cháu
thấy con quái có sợ không?
-
Cháu
chỉ thích được cha cháu cho cháu được
cùng đánh với nó, nhưng cha cháu
không chịu.
Người
cha
sau đó bỗng bị ốm nặng. Người mẹ và hai cô
gái hết lòng chăm sóc. Bệnh người cha có
đỡ, nhưng sức khỏe thì không còn được như trước
nữa. Vài năm sau, ở vùng trong xa, bỗng xuất hiện một con
quái cũng đầu người nhưng mình trăn. Con quái
này có sức khỏe ghê gớm. Nó có thể
quấn chết một con bò mộng chỉ trong chớp mắt. Nó lại cũng
thích ăn thịt trẻ con và có thể ăn một lúc
đến mấy đứa. Bà con vùng đó liền cử người ra mời
cha con người đã giết con quái đầu người mình
báo vào diệt quái giúp bà con. Người
cha nhìn cô gái nhỏ của mình hỏi:
-
Liệu
con có nhận lời đi giúp bà con không?
Cô
gái
nhỏ liền đáp:
-
Con
xin cha mẹ và chị để cho con đi!
Người
cha
nói:
-
Cha
sẽ cùng đi với con, nhưng cha chỉ giúp con
thôi. Lần này chính con phải lo diệt quái
đấy. Người mẹ và chị càng lo lắng gấp bội.
-
Ông
ơi! Đường từ đây vào đó xa xôi
cách trở. Quái thì dữ ác mà con
bé thì mới mười bốn tuổi, tôi sợ lắm.
-
Cha
ơi! Cha và em nhận lời, rủi có chuyện gì
thì mẹ và con làm sao sống nổi.
Cô
gái
nhỏ liền thưa:
-
Mẹ
và chị à, con tuy còn nhỏ nhưng con có
đủ sức để diệt quái. Bà con đã ra nhờ lẽ
nào mình lại từ chối. Mẹ và chị cứ yên
lòng. Cha và con diệt xong quái sẽ trở về ngay.
Thấy
không
can ngăn được, người mẹ và chị đành lo chuẩn
bị mọi thứ cho hai cha con lên đường. Trước đó người mẹ
đã may áo mới cho hai con ăn tết, bây giờ bà
liền hỏi cô gái nhỏ:
-
Con
muốn mẹ nhuộm áo cho con màu gì?
Cô
bé
nhìn ra ngoài đồi núi, rồi đáp:
-
Con
rất thích màu vàng!
Người
mẹ
liền giã nghệ nhuộm cho con một màu vàng thật
tươi. Ngày lên đường, cô bé mặc chiếc
áo vàng, nhìn càng khỏe, càng đẹp.
Cô nói với mẹ và chị:
-
Diệt
xong con quái lúc về con sẽ mặc áo này
cho mẹ và chị nhận ra được con ngay từ xa…
Trước
khi
đi cô gái cũng không quên khấn chào
ông Táo đá núi và hứa:
-
Cháu
sẽ trở về kể chuyện diệt quái cho ông nghe.
Ông
Táo
liền hiện ra nói:
-
Chúc
hai cha con mau trừ được quái. ông sẽ chờ
ngày trở về…
Hai
cha
con đi ròng rã hơn một tháng trời mới
vào đến nơi có con quái đầu người mình rắn.
Nghỉ ngơi được dăm ba ngày, hai người liền đi tìm
quái để diệt. Hai cha con đánh nhau với nó hai
ngày liền mà không diệt nổi. Sức của người cha
thì cứ yếu dần. Cô bé liền thưa với cha:
-
Cha
ơi! Ngày mai cha cứ để cho con bám sát
nó. Con sẽ đâm một con dao găm chặt đuôi nó
vào thân cây này, đâm một con dao cắm
chặt mình nó vào thân cây khác.
Nó không quăng mình đi được thì ta sẽ lựa
thế mà chặt đầu nó đi. Người cha biết cách
đánh đó hay nhưng rất nguy hiểm.
Tin
vào
tài nghệ của con, ông gật đầu:
-
Được!
Nhưng con phải đề phòng cẩn thận nếu nó dứt được
đuôi ra.
-
Cha
cứ yên tâm.
Ngày
hôm
sau theo cách đánh ấy, hai cha con quả
đã diệt được quái. Nhưng trước khi chết nó
đã quẫy mạnh một cái, dứt được cái đuôi ra
khỏi mũi dao. Sau đó nó liền cuốn ngay lấy người cô
bé. Cô bé vừa chặt được cái đầu con
quái thì cũng bị con quái quấn gẫy cả xương mềm
nhũn cả người. Thấy con gái yêu của mình chết,
người cha buông rơi cả thanh kiếm, chạy đến đỡ lấy xác
con. Bà con trong vùng cũng vừa chạy đến. Họ đem
xác cô gái về chôn cất rồi lập đền thờ. Nhưng
cô gái đâu chịu chết như vậy. Vì cô
biết rằng cha mẹ chị mình cùng bà con vùng
trong, vùng ngoài đều yêu quý mình,
mà cô cũng yêu quý và muốn sống với
họ. Cô xin thần Đất giúp cô biến thành một
con chim lông vàng rực rỡ, một con chim chưa ai thấy bao
giờ rồi bay về quê nhà xin gặp ông Táo
đá núi:
-
Ông
ơi! Cháu bị con quái quấn chết. Nhưng
cháu mà chết thì mẹ cháu, chị cháu
làm sao sống nổi. Vậy đêm nay hăm ba Tết, ông
có về trời ông hãy tâu với trời cho
cháu sống lại…
Ông
Táo
đá núi liền hứa:
-
Được,
ông sẽ tâu giúp cho cháu…
Con
chim
lông vàng rực rỡ liền bay xuống chỗ mẹ và chị
đang ngồi, kêu lên mấy tiếng rồi bay đi. Cũng vừa
lúc đó người mẹ và chị biết tin là cô
gái nhỏ đã không còn nữa. Bà mẹ
ngã ra chết giấc bên bếp lửa. ông Táo
đá núi liền đưa hai bàn tay ấm nóng
áp vào trán cho bà tỉnh lại và
nói ngay:
-
Bà
cứ yên tâm. Đêm nay về trời, tôi sẽ
xin trời cho cháu sống lại.
Hai
mẹ
con nghe nói mừng quá liền sụp xuống lạy tạ ơn.
Ông Táo đi tối hăm ba thì tối hăm tám
ông trở về hạ giới. ông nói với hai mẹ con:
-
Trời
rất thương cô bé nhưng cháu chết đã
quá ngày, xin sống lại quá chậm. Vì vậy
trời chỉ có thể cứu cho cháu mỗi năm sống lại được
chín ngày.
Hai
mẹ
con nghe nói vừa buồn nhưng cũng vừa mừng. Thôi cứ được
trông thấy con, thấy em trong giây lát cũng
đã đỡ khổ rồi. Huống gì lại được thấy đến chín
ngày. Bà mẹ liền hỏi:
-
Ông
ơi! Bao giờ thì cháu sống lại được?
-
Tùy
hai mẹ con cứ cầu trời sống từ ngày nào, trời
sẽ cho ngày ấy.
-
Vậy
nhờ ông xin cho cháu sống lại ngay đêm nay!
-
Đêm
nay thì chưa được, sớm nhất là phải từ
đêm mai!
-
Vâng,
ông xin cho cháu sống lại từ đêm mai vậy!
Hai
mẹ
con suốt đêm hôm ấy cứ thức mãi. Cả ngày
hôm sau, hai mẹ con đều chẳng muốn làm gì. Chỉ mong
cho trời chóng tối. Chờ mãi rồi trời cũng tối thật. Hai
mẹ con hồi hộp đợi, không biết con mình, em mình sẽ
sống lại trở về như thế nào. Định khấn gọi ông Táo
thì bỗng nghe ngoài cổng có tiếng gọi:
-
Mẹ
ơi! Chị ơi!
Hai
mẹ
con vụt chạy ra và thấy đúng là cô
gái nhỏ đã trở về. Trong chiếc áo vàng vẫn
sáng lên nhìn rất rõ. Ba mẹ con ôm
nhau khóc như mưa. Ngày hôm sau người cha cũng từ
vùng trong trở về. Dọc đường thương con, thương vợ ông
chưa biết sẽ nói gì cho vợ và con ở nhà đỡ
khổ. Không ngờ khi về đến nhà đã thấy cô
gái nhỏ đang nằm ngủ bên cạnh mẹ và chị. Ông
dụi mắt tưởng là con bé nhà ai đến chơi. Khi biết
cô gái nhỏ đã được sống lại, trở về ông liền
ôm chầm lấy con và cứ để cho nước mắt chảy dài
trên má.
Cô
gái
nhỏ ăn Tết với cha mẹ và chị đúng chín
ngày. Trong chín ngày đó, cô
gái nhỏ dành làm hết mọi công việc để
giúp cha mẹ, giúp chị. Nhưng cả nhà lại
không muốn cô gái làm việc gì. Trong
chín ngày, họ sống bù cho cả một năm sắp phải xa
nhau. Đến đêm thứ chín trời vừa tối, cô bé
vừa kịp ôm lấy cha, mẹ và chị để chào ra đi
thì người cô bỗng cứ mờ dần như sương khói rồi biến
mất. Cả nhà buồn rầu, thương nhớ cô gái nhỏ
vô cùng. Nhưng nghĩ đến chuyện Tết năm sau, cô sẽ
về, mọi người lại ôn ủi nhau, lại kiên nhẫn chờ đợi…
Và
năm
sau, cũng vào chiều hai chín Tết, cô gái
nhỏ áo vàng lại trở về ăn Tết với gia đình rồi đến
tối mồng Bảy lại ra đi… Năm nào cũng thế. Nghe chuyện lạ, người
vùng trong liền cử người ra mời cả gia đình vào
sinh sống trong đó để bà con được trả ơn và gặp
lại cô gái nhỏ đã giúp bà con diệt
được con quái đầu người mình trăn. Thấy sức người cha
đã suy yếu, cả nhà bàn với nhau và nhận
lời. Từ đấy hàng năm, cô gái nhỏ áo
vàng lại trở về sống chín ngày cuối năm, đầu
Xuân với cha mẹ, với bà con vùng trong. Khi cha mẹ
và chị đều mất cả, cô gái không về nữa.
Cô hóa thành một cây hoa ngay ở ngôi
đền bà con đã dựng lên để thờ cô. Cây
ấy hầu như cả năm chỉ có lá, nhưng cứ vào khoảng
gần Tết, hoa lại nở đầy. Hoa màu vàng tươi như màu
áo của cô gái nhỏ ngày trước.
Hoa
vui
Tết với bà con khoảng chín mười ngày rồi rụng
xuống đất, biến mất để năm sau lại trở về. Cây hoa ấy ngày
nay ta gọi là cây Mai Vàng. Ngày Tết ở miền
Trung và ở Nam Bộ, bà con thường mua một cành mai
vàng về cắm trên bàn thờ ông bà.
ôi cũng tin rằng, có cành mai vàng vừa đẹp
nhà vừa vui Tết lại vừa có thể xua đuổi được hết
các loài ma quái trong suốt cả năm.