Việt Nam Văn Hiến
Năm Thứ 4889
www.vietnamvanhien.org
www.vietnamvanhien.net
Thơ Vô Đề
Tác Giả Vô Danh
Ðây là công trình làm việc suốt
hai mươi năm trời của tôi. Phần lớn được sáng tác
trong những năm tôi bị quản thúc. Tôi nghĩ rằng
không phải ai khác mà chính chúng
tôi, những nạn nhân, có sứ mạng phải phơi bày
cho thế giới thấy những khổ nhục không thể tưởng tượng nổi của
dân tộc tôi, hiện nay vẫn còn đang bị áp chế
và hành hạ thẳng tay. Cuộc đời tan nát của
tôi chỉ còn một hy vọng là nhìn thấy thế
giới ý thức được rằng Cộng sản là một bệnh dịch khủng
khiếp của nhân loại.
http://thovodetacgiavodanh.blogspot.com
Tiếp
Theo...
Mục Lục
* 81-Nếu có
trời... (1967)
* 82-Cả cuộc
đời...(1972)
* 83-Dù trời
đêm...(1971)
* 84-Tôi muốn
nói...(1968)
* 85-Tôi khổ
gấp trăm lần... (1969)
* 86-Cây:
Gió tới... (1960)
* 87-Gửi Bertrant
Rút-xen (1968)
* 88-Xuất cơm
tôi...(1966)
* 89-Dựa vào
sự vô tư...(1974)
* 90-Mỉa Mai Thay...
(1974)
* 91-Ôi, ảo
tưởng... (1973)
* 92-Tôi
có thể ăn...(1968)
* 93-Hồng trần khao
khát...(1961)
* 94-Tôi thường
đi qua phố (1959)
* 95-Khi Mỹ
chạy...(1975)
* 96-Khi tới
nhà ông... (1968)
* 97-Lạc giống đem
trồng... (1962)
* 98-Tôi
đã ngán... (1960)
* 99-Lãnh
tụ...(1962)
* 100-Chim ơi
chim...(1958)
* 101-Hôm nay
19-5 (1964)
* 102-Trời mưa tầm
tã...(1962)
* 103-Màu thời
gian... (1963)
* 104-Toán
tôi giở lạc...(1963)
* 105-Nhìn
thần chết... (1968)
* 106-Bao nhiêu
rực rỡ... (1964)
* 107-Này
những kẻ...(1965)
* 108-Đời
tôi...(1960)
* 109-Nắng
phai...(1965)
* 110-Khắp non
sông...(1964)
* 111-Trước mắt
nhà thơ (1972)
* 112-Anh là
một...(1969)
* 113-Dù đời
ta... (1973)
* 114-Trong bộ
máy...(1970)
* 115-Trong chiếc
võng... (1965)
* 116-Mùa
đông ập tới...(1970)
* 117-Quanh hồ liễu
rủ (1958)
* 118-Không
tưởng tiếc...(1963)
* 119-Toàn
toán đan... (1968)
* 120-Tôi lại
về đây (1966)
* 121-Có những
chiều... (1961)
* 122-Tôi nhớ
căn phòng... (1968)
* 123-Nắng đã
lên rồi... (1961)
* 124-Tôi
là bạn... (1967)
* 125-Với tôi,
ngày sống là...(1971)
* 126-Biển đã
mênh mông...(1972)
* 127-Sương
xám... (1970)
* 128-Bao thương
tiếc... (1965)
* 129-Một hình
bóng... (1972)
* 130-Có người
me...(1968)
* 131-Xuân
thắm...(1964)
* 132-Nếu em
không phải...(1963)
* 133-Khi nào
ánh sáng... (1964)
* 134-Những giải
mây chiều...(1965)
* 135-Có phải
em là... (1976)
* 136-Có thể
cô ta...(1964)
* 137-Tôi khao
khát...(1966)
* 138-Bom đạn tầng
cao...(1972)
* 139-Thế lực đở...
(1973)
* 140-Từng cơn
nóng dội...(1972)
* 141-Được nghe
bà... (1972)
|
81-
Nếu
Có
Trời
Nếu có
trời, đời
tôi phải khác
Đâu bị
đói nghèo, tù lao tan tác!
Vì tôi
chưa làm việc gì độc ác
Và
luôn sống với tâm tình chất phác
Dù
toàn gặp những điều bội bạc
Và
lòng buồn như đêm sa mạc!
(1967)
82- Cả
cuộc đời...
Cả cuộc
đời
vô vọng thầm im
Vẫn chưa đủ nhận chìm
hy vọng?
Cả một trời đau khổ đổ
vào tim
Vẫn chưa đủ, vẫn tìm
mơ mộng?
Có lẽ trời
bình yên cao rộng
Là trời man
mác hơi thu?
(1972)
83- Dù trời
đêm...
Dù trời đêm
chưa mang về yên nghỉ
Dù trời đêm
còn ứa lệ trên mi
Song màn đêm
đã xao động lạ kỳ
Bởi những giật co dồn về
thế
bí
Đêm hung bạo tới
không còn lý trí
Cũng là đêm tụ
lại để tan đi
(1971)
84- Tôi
muốn
nói...
Tôi
muốn
nói những lời tha thiết
Định mệnh
bạo
tàn đã giết hồn tôi
Tất cả xa
xôi tàn lạnh lâu rồi
Nàng
Thơ ốm
nằm câm hấp hối
Tâm
hồn
tôi qua cơn bão nổi
Bơ phờ
trên
đống tàn hoang
Sự sống
trong
tôi sớm ngả màu vàng
Màu
của
những hoàng hôn bệnh hoạn
Tôi
chờ
đón màu đen bầu bạn
Phủ
lên vầng
trán xanh xao
Hạnh
phúc
tôi ngả mũ xin chào
Mơ với ước
thở
phào theo cánh khói
Sống chết
thôi đặt thành câu hỏi
Đợi chờ khăn
gói ra đi
Đời chẳng
còn chi để mất!
Trái
tim
tôi nặng nề tổn thất
Của
Tình —
của Mộng — của Niềm Tin
Thực tế hiểm
gian
như một trái mìn
Gài
bẫy bầy
chim nguyện ước
Trong từng
nhịp
bóp tim tôi
Mạch sống
rung
theo tiếng nổ liên hồi
Đứt đoạn!
Mọi
bình
minh đều khốn nạn như nhau!
Ảo tưởng
lâng lâng
Đôi
cánh đẹp vạn màu
Ăn
toàn
những trái sầu địa ngục
Rũ nằm, chết
gục
giữa đêm sương
Quật
ngã
nàng Thơ xuống đá vệ đường
Nàng
thơ
ốm, và đương hấp hối
Đời
tôi sẽ
mãi là ngục tối
Nếu chẳng
bao giờ
tôi cứu nổi
Nàng
Thơ về
lại trời thơ!
(1968)
85- Tôi khổ gấp trăm lần...
Tôi
khổ gấp
trăm lần hơn Đại Thánh
Mang trên đầu đủ thứ
mũ kim cô
Thần chú đau thương:
“Tất cả tan tành!”.
Khoan vào óc
đêm ngày muôn vạn lỗ!
Đời tôi giữa Ngũ
Hành Sơn cấm cố
Không mong Đường Tam
Tạng tới buông tha
Tự mình tôi,
tôi phải cứu tôi ra
Đập tan hết để xoay vần
mệnh
số!
Hoa quả sơn trong
cõi
lòng nát đổ
Là một nguồn an ủi
lớn bao la
Với Tề Thiên
đó
chỉ là đất tổ
Với tôi là
trời
mộng ước cao xa!
(1969)
86- Cây: Gió tới...
CÂY: Gió tới dạt dào ve vuốt
ĐÊM: Trăng hiền êm muốt thương soi
NÚI: Bâng khuâng mây lướt xoa đầu
LAU: Nước tắm thân hèn ru vỗ
ÂM: Vách đá ngân dài vang lại
TÔI: Chiếc bóng in xù trên bãi!
(1960)
87- Gửi Bertrant
Rút-xen
Ông là một bậc
triết nhân
Nhưng về chính trị
ông đần làm sao
Ông bênh Việt
Cộng ồn ào
Nhưng ông hiểu
chúng tị nào cho cam
Mời ông tới Bắc Việt
Nam
Xem nô lệ đói
phải làm ra sao
Mời ông tới
các
nhà lao
Xem bò, lợn được đề
cao hơn người
Không ai kêu
nổi
một lời
Mồm dân Đảng
khóa đã mười mấy năm!
Xem rồi ông mới hờn
căm
Muốn đem bọn chúng
ra
băm ra vằm
Tuổi ông ngót
nghét một trăm
Nhưng thua cậu bé 15
đói gầy
Về môn “ Cộng sản
học”
này!
(1968)
88-
Xuất cơm tôi...
Xuất cơm tôi một
hôm đánh đổ
Tôi còn đương
đau khổ nhìn theo
Thì nhanh như một
đàn heo
Bốn, năm đầu bạc dẫm
trèo lên nhau
Bốc ăn một lúc sạch
làu
Miếng cơm, miếng đất, lầu
bầu chửi nhau!
(1966)
89- Dựa vào sự
vô tư...
Dựa vào sự
vô tư trong an lạc
Nên tận giờ Cộng
Sản vẫn nghênh ngang
Được vỗ tay ca ngợi từng
tràng
Ở lắm chỗ, trừ nơi
gây tội ác!
(Nơi đương dựng
thiên đường kiểu Mác)
Nơi này cũng vỗ
tay nhưng vỗ khác
Vì nếu đây
không vỗ khóa vào ngay!
Ðảng kiểm tra gay
gắt đêm ngày
Hơi nghĩ khác
là đi tù mục xác.
Mỉa mai thay...
Mỉa mai thay mấy con
đường tắc tị
Được cấm biển, khua
chiêng đường chân lý!
Nào đường sang
Nga, sang Tàu, sang Mỹ
Dân tộc điên
đầu dày xéo kéo nhau đi
Thế kỷ hai mươi
thành thế kỷ chia ly
Đói gạo, no
tù, đạn bom sát hủy
Riêng béo
bở có mấy thằng vô sỉ
Nga, Mỹ, hay Tàu
chúng vẫn vu vi!
(1974)
90- Mỉa Mai Thay…
Mỉa mai thay mấy con đường
tắt tị
Được cấm biển khua
chiên đường chân lý!
Nào đường sang Nga,
sang Tàu, sang Mỹ
Dân tộc điên
đầu dày xéo kéo nhau đi
Thế kỷ hai thành thế
kỷ chia ly
Đói gạo, no
tù, đạn bom sát hủy
Riêng béo bở
có mấy thằng vô sỉ
Nga, Mỹ, hay Tàu
chúng vẫn vu vi!
(1974)
91-
Ôi,
ảo
tưởng...
Ôi, ảo tưởng, nhựa
thần cây cuộc sống!
Không người,
cây hết lá hoa hương
Có người bên,
gai góc hóa hoa hường
Địa Ngục, Thiên Đường
lẫn lộn!
Đừng để mất xanh hồng ảo
tưởng
Bạn lòng ơi,
dù nắng xế hoàng hôn!
(1973)
92- Tôi có thể ăn...
Tôi có thể ăn
vài cân sắn sống
Ngon lành như nhai
kẹo xô-cô-la!
Bạn phục tôi
tài hơn cả lợn à?
Tôi đương sống trong
nhà giam Việt Cộng!
Mùa đông
rét, ào ào gió lộng
Đứng ngâm mình
vớt nứa giữa giòng sông
Bạn tưởng tôi xương
sắt, da đồng?
Tôi đương sống trong
nhà giam Việt Cộng!
Chỗ tôi nằm
sáu mươi phân chiếu rộng
Hai người bên, một
hủi, một ho lao!
Bạn bảo tôi
còn biết làm sao?
Tôi đương sống trong
nhà giam Việt Cộng!
(1968)
93- Hồng
trần
khao
khát...
Hồng trần
khao khát thiên thai
Thiên
thai
lại
nhớ
trần
ai
tìm
về!
Tâm
hồn nhân loại nhiêu khê
Khổ đau
là đúng, đừng chê trách đời.
Phỏng xưa
Từ Thức rong chơi
Đào
nguyên lạc bước lại rời trần ai
Thời y lại
chán thiên thai
Giữa bầy
tiên nữ thở dài như xưa!
Triết
nhân là kẻ có thừa
Dù
cho cái có là chưa có gì!
Thường
nhân là kẻ ngu si
Quẳng đi
cái có khổ vì cái không!
(1961)
94- Tôi thường đi qua phố
Tôi thường đi qua phố
Có anh chàng
mù, mắt như hai cái lỗ
Kính chẳng đeo, mồm
thời xệch méo
Ngậm vào tiêu,
cổ nổi gân lên
Dốc hơi tàn thổi đứt
đoạn như rên
Mấy bài hát
lăng nhăng ca ngợi Ðảng
Đã mang lại Ấm No
và Ánh Sáng!
Một buổi sớm anh
hình như choáng váng
Gục xuống đường, tiêu
rớt sang bên
Tôi vội vàng
chạy lại đỡ anh lên
Anh chỉ khẽ rên:
Trời, đói quá!
(1959)
95
- Khi Mỹ chạy...
Khi Mỹ chạy, bỏ miền Nam
cho Cộng Sản
Sức mạnh toàn cầu
nhục nhã kêu than
Giữa tù lao, bệnh
hoạn, cơ hàn
Thơ vẫn bắn, và thừa
dư sức đạn!
Vì thơ biết một
ngày mai xa xôi nhưng sáng
lạn
Không dành cho
thế lực yêu gian
Tuyệt vọng dẫu lan
tràn
Hy vọng dẫu tiêu tan
24 VÔ ĐỀ
Dân nước dẫu
đêm dài ai oán
Thơ vẫn đó,
gông cùm trên ván
Âm thầm, thâm
tím, kiên gan
Biến trái tim
thành “chiếu yêu kính”
giúp nhân gian
Nhận rõ nguyên
hình Cộng Sản
Tất cả suy tàn, sức
thơ vô hạn
Thắng không gian,
và thắng cả thời gian
Sắt thép quân
thù, năm tháng rỉ han!
(1975)
96 -
Khi tới nhà
ông...
Khi tới nhà ông tôi sẽ nói
Cùng vợ con ông rằng ông đói quanh năm
Tuổi ông già, răng ông móm, nhưng ông
chăm
Đi lao động kiếm phần ngô còm cõi!
Miệng bát sành cơm gần như đá sỏi!
Ông nuốt vào rồi lại tống nguyên ra
Vợ con ông cùng cháu chắt trong nhà
Chắc sẽ phải vui lòng hả dạ
Vì thấy ông già tiến bộ khác xưa xa
Dưới chế độ ta Dân Chủ Cộng Hòa!
(1968)
97
- Lạc giống đem
trồng...
Lạc giống đem trồng trộn lẫn
tro phân
Để tránh tù
ăn, nhưng vô tác dụng
Trộn D.D.T. thử xem
dám đụng?
Kết quả là tù
đớp vụng hàng cân!
Ngấm thuốc lạc giống
không nẩy một nhân
Ðảng đã
hoàn thành kế hoạch đông xuân!
(1962)
98 - Tôi đã
ngán...
Tôi đã
ngán cả buồn phiền khao khát
Còn trong tôi
là rời rã mà thôi
Tâm hồn tôi giờ
chỉ biết buông trôi
Như chiếc lá, mặc
dòng đời phiêu dạt
Trước mắt tôi
màu trần gian đã nhạt
Nét đau thương mờ hết
vẻ thê lương
Hạnh phúc xanh xao
hương sắc tầm thường
Không đượm thắm như
thưở lòng mơ ước
Trên đường sống
tôi chẳng buồn cất bước
Mặc tương lai quá
khứ, trước và sau
Cả hai đều nhạt nhẽo ngang
nhau
Giống hiện tại như một chiều
lạnh giá!
Tôi có lẽ
đã thành pho tượng đá
Mà cuộc đời đen đủi
đắp bồi lên.
(1960)
99 -
Lãnh
tụ...
Lãnh tụ béo nục
Dân đen gầy rục!
Lao động hùng hục
Họp hành liên
tục
Đói ăn khắc phục
Kêu ca tống ngục!
Cộng sản đánh gục
Đời mới hết nhục!
(1962) )
100 - Chim ơi chim...
Chim ơi
chim, chim
còn non dại lắm!
Lông
còn tơ chưa đủ che thân
MỎ nhỏ
xinh
còn đượm ướt ân tình
Sao sớm
vội xa rời
đôi cánh mẹ?
Ta ve vuốt
cho
chim đừng lạnh nhé
Chiều đi
rồi sương
giá xuống nơi nơi
Dạ Thần
đang tung
bóng tối trên trời
Đừng
chiêm
chiếp, nằm im, chim nhỏ bé!
Chim
có
biết đời ta mới hé
Vừa rời
đôi
cánh mẹ như chim
Giống chim
non ta
muốn thấy mây trời
Nhìn
hoa
lá,
vờn
bay
trong
ánh
sáng
Nhưng Dạ
Thần,
lão già mù quáng!
Giam ta
vào
trong chiếc áo lông đen
Ta
đành
ngồi đây trong lạnh tối đê hèn
Bao thương
tiếc mơ
về nắng ấm
Như thưở
nào chưa xa lắm, chim ơi!
(1958)
101- Hôm nay 19-5
Hôm nay 19-5
Tôi nằm
Toan làm thơ
chửi
Bác
Vần thơ mới hơi phang
phác
Thì tôi
thôi.
Tôi nghĩ
Bác
Chính trị gia
sọt
rác
Không đáng
để
tôi
Đổ mồ hôi
Làm thơ
Dù là thơ
chửi
Bác
Đến thằng Mác
Tổ sư Bác!
Cũng chưa được
tôi
nguệch ngoạc vài câu!
Thôi hơi đâu
Mặc thây bọn văn
sĩ
cô đầu
Vuốt râu, xoa
đầu, mơn
trớn Bác
Thế rồi tôi đi
làm việc khác
Kệ cha Bác!
(1964)
102- Trời
mưa tầm tã...
Trời mưa tầm tã
đêm qua
Sáng nay lạc rỡ
còn pha trộn bùn
Sá gì bệnh
sán, bệnh run!
Dịp may hiếm có
tùn tùn nuốt nhai
Tôi nghe rào
rạt bên tai
Một nhân lạc phải
trộn hai nhân bùn!
(1962)
103- Màu
thời
gian...
Màu thời gian
đã chuyển về sắc xám
Vị thời gian đã ngả
tới mùi thiu
Nửa trang đời dập
xóa, tẩy còn lưu
Và còn
đó nửa trang dài lạnh trắng...
Tim trúng độc
hóa ra bầu mật đắng
Hệ thần kinh một mớ chỉ
xù lông
Nửa trang đời không
một chữ nào trông
Thành nét
chữ, nửa trang dài lạnh trắng...
Không gian tắt
không còn vương chút nắng
Một vầng trăng lạnh lẽo
đứng bơ vơ
Nửa trang đời toan viết
một bài thơ
Nhưng lỗi vận, nửa trang
dài lạnh trắng...
Giông gió hết
bơ phờ trong quạnh vắng
Cảnh hoang tàn
cây đổ mái nhà xiêu
Nửa trang đời thâm
tím với bầm biêu
Lòng dột
nát, nửa trang đành bỏ trắng?
(1963)
104- Toán
tôi
giở
lạc...
Toán tôi giở
lạc ngoài đồng
Có ông quản
giáo ngồi trông đàng
hoàng
Thừa cơ quản giáo
trông ngang
Một anh tranh thủ vội
vàng nuốt nhai
Vài nhân lạc
cả vỏ ngoài
Quả tang! Báng
súng nện hoài không thôi
Mồm anh tóe
máu, vều môi.
(1963)
105- Nhìn thần
chết...
Nhìn thần chết hiện
lên dần từng bước
Thân tù cao
không có lực xô lùi
Anh chết oan, chết thảm,
chết dập vùi
Hồn khổ não
không thể nào siêu thoát
Đêm đêm hiện
về đây lạnh toát
Bộ đồ đen, bụng phù
chướng bước đi
Anh ngước nhìn
tôi, ra hiệu chẳng nói gì
Mặt bủng xám, mắt
ngời lên sáng quắc
Anh bạn ơi, đời tù
lao nghiệt khắc
Có thể nào
đốt được nén hương thơm
Tặng hồn anh cùng
quả trứng bát cơm
Để tỏ ý xót
thương và tưởng niệm!
Anh đã linh
thiêng về đây ứng nghiệm
Thế đủ rồi, tôi
hiểu, hãy nên lui
Thể xác anh chuột
khoét đã chôn vùi
Hồn anh hãy về vui
nơi cực lạc
Lưu luyến chi đời
tù lao đói rạc
Sống đọa đày thoi
thóp, sống ngựa trâu
Chết như anh, hết khổ,
có chi sầu?
Anh vẫn nhìn
tôi, bướng bỉnh lắc đầu
Coi mặt đất cực
hình chưa hưởng đủ?
Tùy anh đó,
thôi chào anh, tôi ngủ!
(1968)
106- Bao nhiêu rực
rỡ...
Bao nhiêu rực rỡ
ngày hôm trước
Trời đất hôm nay mất
cả rồi!
Khóm cả vật vờ lay
bóng nước
Buồn thiu trơ trọi
phía đồi xa...
Lối xóm bơ phờ phơi
xác nắng
Đi về thơ thẩn một
mình ta
Vẫn biết chờ trông
là chuyện hão
Màu xanh năm
tháng có là bao!
Mỏi mòn thương nhớ
đời trong mộng
Mộng tới hoàng
hôn mộng cũng tàn!
Cơm áo đời ta
là cái nạn
Hùng tâm
thôi có cũng thành không!
Bóng tối đưa chiều
qua xứ bạn
Trời xa thương nhớ gọi,
mênh mông...
(1964)
107-
Này
những
kẻ...
Này những kẻ suốt đời khao khát
Thiêu tháng năm thành từng đống tro buồn
Mà trái tim đau còn như lửa rát
Đốt từng giây từng phút, bỏng linh hồn
Này những kẻ ước mơ còm cõi hết
Bước trần ai sức liệt gân chồn
Trái tim đau là một nấm mồ chôn
Bao ký ức bầm thâm còn lẳn vết!
Hãy đến cùng ta, ta là Thần Chết
Hãy đến cùng ta như những dòng sông
Lòng ta sâu thẳm mênh mông
Bao nhiêu khổ não nơi trần thế
Về đến lòng ta cũng hóa không!
(1965)
108- Đời
tôi...
Đời tôi rồi sẽ
tới
đâu
Lòng tôi
cũng chẳng tìm câu trả lời!
Nhà lao nay
bước
chân rời
Ngày mai
có thể như chơi lại vào
Đất này
là
thế, biết sao
Tội hay vô tội
luật nào xét cho
Người dân chẳng
khác con bò
Nay cày
è
cổ, mai lò sát sinh
Những gương bắt bớ
quanh
mình
Toàn dân
lương thiện tội tình gì đâu!
Đói ăn ta
thán một câu
Phản tuyên
truyền
tội ở đâu buộc vào
Thế là đến ở
nhà lao
Sống đời bẩu
giá
biết nào kêu đâu?
Hèn ngu,
trí thức, nghèo, giàu
Phú
nông,
địa chủ từng xâu đi tù
Nhà sư cho
chí thầy tu
Cùng chung số
phận mặc dù từ bi!
Bàn tay mọi
rợ,
man di
Hễ nghi là bắt
cứ
chi tội tình
Nhiều khi tôi
tự
nhủ mình
Phải phòng
lúc bất thình lình bị tôm
Áo quần sắp
sẵn
sớm hôm
Để khi bị bắt
là
ôm đi liền!
Cuộc đời kể cũng hơi
phiền.
(1960)
109 - Nắng
phai...
Nắng phai, trời đất
nhòa theo
Một ngày tăm tối khổ
nghèo trôi qua...
Ngôi chùa heo
hút đồng xa
Cũng theo thôn
xóm tan nhòa... đêm
buông...
Chiều đi không một
tiếng chuông
Tiễn ta về với căn buồng
tối tăm
Đêm nay nào
phải đêm rằm
Mà mong trăng
sáng lên nằm trời xanh!
Gió rừng vật
vã cây cành
Có con đom
đóm vờn quanh nấm mồ
Bao giờ cho hết điên
rồ?
Bao giờ tim giống nước hồ
phẳng phiu
Đường đời chồng chất phiền
ưu
Lòng này rồi
mãi buồn thiu rã rời
Lung linh sao sáng
trên trời
Ấy nơi xa thẳm khôn
vời đi lên!
Đêm về giun dế rỉ
rên
Nhớ thương rồi sắp triền
miên sáng ngày
Ốm đau hình
xác hao gầy
Ngày mai lại giống
ngày nay, mong gì?
Cúi đầu, nặng bước
chân đi
Mấp mô lối
xóm, đen sì mặt ao
Trời cao muôn vạn
vì sao
Đó là thế
giới của bao mong chờ!
Hè qua, thu tới bao
giờ
Đông buồn đã
chống gậy chờ đợi ta
VÔ ĐỀ 27
Rồi ra trông lại
ngày qua
Mênh mông một
bãi tha ma lạnh lùng
Gió than, đêm
tối mịt mùng
Chung quanh ếch nhái
côn trùng vẫn kêu.
(1965)
110 - Khắp
non
sông...
Khắp non sông vang
nhịp đàn xuân sáng
Lòng nặng nề
khôn mở đón xuân sang
Xuân ước mơ, mơ ước
đóng băng rồi
Thắm nở đào hoa, sắc
lòng tím ngắt
Sáng biếc mây
trời, tối sầm ánh mắt
Giải đời buồn, xuân
vẫn tới xuân ơi!
Muốn cao bay theo
khúc đàn xuân mới
Hồn nặng chìm,
đôi cánh rũ đau rơi
Năm tháng
trôi, hồng thắm sắp phai rồi
Thắm nhạt, hồng phai, tiếng
lòng thổn thức
Hiến khúc tưng bừng
đàn xuân náo nức
Lỡ nhịp rồi xuân hỡi
chớ ngân cao!
Ước mơ chi khi nợ nần cơm
áo
Còn nặng đè
lên hình xác xanh xao
Xuân đến kia, hồn
nước chửa thay màu
Lỗi hẹn cùng
xuân, tiếng đời vắng ngắt
Biết đến bao giờ
lòng xuân mới tắt
Tiếng nghẹn ngào sai
lỗi nhịp xuân ơi!
Xuân thắm tươi,
xuân của đất của Trời
Xuân xám ngắt,
xuân của người của nước!
(1964)
111- Trước
mắt nhà thơ
Trước mắt nhà thơ
Vạn vật tỏ mờ ảo thực
Vũng nước ổ gà cũng
hóa đại dương
Bác phu xe lưng gập
xuống đường
Cũng nhỏ cũng to chẳng
khác gì các đế vương
lừng danh sách sử?
Nhà thơ có
khả năng biến chiếc điếu cầy
thành bất tử
Biến đám cầm quyền
nghiêng ngả non sông
Thành lũ hề nhố nhế
bông lông
Nhưng ở xứ muội mông
Những nhà thơ loại
này chỉ có
Hai bàn tay
không
Mà cảnh sát
tự do xông tới nhà khóa
lại!
Thế giới muốn gặp những
nhà thơ loại này
xin mời vào
các trại
Tập trung rùng rợn
trên rừng
Các nhà thơ
sẽ đọc cho nghe những lời thơ
Mà chẳng phải
là tráng sĩ Kinh Kha
tóc kia cũng dựng
Hất tung chiếc mũ
vàng sao lấp lánh đêm rừng!
(1972)
112 -
Anh
là
một...
Anh là một
sinh viên Hà Nội
Đêm trừ tịch anh ngồi đun suốt tối
Chiếc bát men vỡ hỏng thay nồi
Mắt nhấp nhiu, anh ngoáy nếm liên hồi
Những mẩu sắn chặt bỏ đi vì thối
Vì lợn không nhá nổi, anh ơi!
(1969)
113 - Dù
đời ta...
Dù đời ta sa đáy vực khổ oan
Cũng được, miễn là thoát ra khỏi đó
Đời ta sẽ tự do như gió
Mang lời ca tha thiết tâm can
Bay khắp địa cầu kêu cứu nhân gian
Trừ Cộng Sản!
Là nghệ sĩ ta chỉ có một niềm lo đơn giản
Ta biết khổ oan là một thứ linh đan
Nuốt vào là bỏng cháy tim gan
Lời ca hóa ra vạn tuế!
Nên quằn quại nổi chìm, đớn đau là thế
Bạc cả tóc râu dưới đáy vạc dầu
Ta chỉ ngẩng đầu cầu xin Thượng Đế
Đừng để linh đan quá lửa đốt thành than
Cả cuộc đời sáng tạo tân toan!
(1973)
114
- Trong
bộ máy...
Trong bộ máy tù đày bằng sắt
Tôi không muốn thấy những dòng nước mắt
Càng không muốn thấy những điệu cười!
Tôi muốn sao tất cả mọi người
Chỉ có hàm răng nghiến chặt
Bàn tay không đụng vào đâu!
Không chịu hóa thân thành chó hay
trâu
Phải thấm thía rằng tù chóng hay lâu
Là do có hay không lũ người trâu người
chó
Nếu chúng ta không là đất thó
Chúng ta sẽ được là Người!
(1970)
115
- Trong
chiếc võng...
Trong chiếc võng trời mây cây lá
Tôi nằm nghe chim chóc líu lo ca
Võng đu đưa theo làn gió hiền xoa
Vầng trán nhợt, mồ hôi ướt vã
Những ngày đẹp võng trời mây cây lá
Thêu chỉ vàng chỉ bạc óng nền xanh
Võng đu đưa uyển chuyển cây cành
Ru lắng sạch bùn nhơ cặn bã!
Nằm trong võng hồn tôi thư thả
Thấy đời êm như cuộc sống trong tranh
Bốn chung quanh dào dạt một màu xanh
Xanh của lá của trời, rêu, cả, nước...
(1965)
116 - Mùa
đông ập tới...
Mùa đông ập
tới, đêm rừng giá
Gió bấc mưa rầm lướt
thướt qua
Củ khoai hà
dím thành vô giá
Bệnh cũ âm thầm lại
phát ra
Lũ tôi đã
đoán bao người ngã
Trong vụ đông
này khó đứng qua
Thân xác như
hình nan cốt mã
Mong cầu Đông
giá nới tay tha!
(1970)
117 - Quanh
hồ liễu rủ
Quanh hồ liễu rủ
Giữa hồ tháp đứng
âm u
Đền Ngọc Sơn không
hương khói lạnh lùng
Cầu Thê Húc
nằm nghe lá rụng...
Đâu những bác
thầy tàu, thầy cúng
Những bà già
đi lễ năm xưa?
Cảnh Hồ Gươm mưa nắng bốn
mùa
Lẩn quất bóng
rùa, lặng lẽ...
(1958)
118
- Không
tưởng
tiếc...
Không tưởng tiếc,
thôi xin chào ước mộng
Ta về nơi u ám
của mùa Đông
BoTrẻ lại sau bao loang
loáng xanh hồng
Không tuởng tiếc,
không còn gan lần lữa!
Thôi, thôi
nhé mùa Đông đừng gõ cửa
Lòng của ta lay
gọi những trưa hè
Le lói lại
vài ba tia nắng hé
Chỉ càng
thêm mù xám quãng đời mưa
Thôi thôi
nhé, lòng ơi, đừng khổ nữa
Thôi giận buồn,
thôi giấc mộng ngày xưa
Khuấy động làm
chi những tháng năm thừa
Khi thân thế
đã không đường sửa chữa!
Thôi hãy
đốt đời xuân trong sắc lửa
Để hờn xanh theo
khói biếc bay đi.
Huyền nhiệm thay, ngay
giây phút phân kỳ
Trong ánh mắt
đã say màu quên lãng
Thôi hãy
rót tương lai và quá vãng
Trong rượu hồng hay
máu của lòng ta
Trong rượu trong hay
nước mắt ngày qua
Khắp quanh ta muôn
vật hãy phai nhòa!
(1963)
119
- Toàn
toán
đan...
Toàn toán đan
đôi, chất chồng một xó
Sàn dưới, sàn
trên như hấp như nung
Bị lèn như trong một
chiếc cạp lồng
Hơi đất hơi người bốc
lên, thở khó!
Quần áo nồng hơi
giăng đầy đây đó
Muỗi rệp tung hoành,
chuột gián lông nhông
Mùi hố tiêu,
hố tiểu cùng xông
Hủi, suyễn, ho lao,
điên rồ, náo động!
Cứ như thế lui dần sự sống
Cứ như thế rụng dần từng
mống...
(1968)
120
- Tôi
lại về đây
Tôi lại về đây
Giữa căn phòng nặng
dày ký ức
Không khí
quanh tôi hình như rạo rực
Mười năm trời, Hy Vọng,
Thời Gian...
Tôi lại về đây,
thể xác lụi tàn
Cuộc sống lầm than, giống
trước
Khác chăng, đời bước
về chiều
Đói nghèo, ốm
yếu...
Mười năm trời vẫn
còn đây chiếc điếu
Những ngày
sái rỗng
Ngồi không, nuốt
khói buồn tênh
Chiếc giường tre nan
gãy cập kềnh
Biết mấy đêm
dài heo hắt
Áo cơm, nước mắt,
chuyện lòng
Chiếc bàn mộc mọt
sâu gậm hỏng
Ngăn đầy, lỏng chỏng
toàn thơ!
Những vần thơ thất
chí giận đời
Giấy ố, mực mờ, gián
nhấm
Tôi muốn xem những
mảnh lòng bị gậm
Nhưng hồn tôi tối,
ẩm, tàn đen
Không chút men
thừa để ủ!
Chiều hôm mệt ngủ
Bóng tối nhẹ nhem
đã tụ trong buồng
Tôi uể oải
buông mình xuống ghế:
“Mười năm trời vẫn thế,
hoặc tồi hơn!”
Muỗi đói chập chờn,
man rợ
Trên chiếc tủ sơn
dầu, rạn hở
Con thạch sùng bỡ
ngỡ bò ra
Tôi mở xem, dưới lớp
bụi nhòa
Đứng sững từng chồng
sách báo
Và tôi
chán nản đậy vào:
“Mỗi ký bảy
hào, giấy nát!”
Mười năm trời xót xa
mất mát
Nát tan ảo tưởng lọc
lừa...
Mảnh đất cày bừa
thưở trẻ
Hạn khô, nứt nẻ, bỏ
hoang rồi
Tôi đã uổng mồ
hôi tát nước
Trái đất mênh
mông thu vào một thước!
Mưa rắc bụi, hàng
cây phía trước
Mùa Đông tước
trụi lá cành
Chiếc máy
phóng thanh
Vẫn hát loanh quanh
vài điệu hát...
(1966)
121 - Có
những
chiều...
Có những chiều mưa
buồn lạnh cóng
Giữa bùn trơn
tê tím xương da
Chống cuốc nhìn rừng
núi bao la
Trong bụi nước mờ mờ lẩn
bóng...
Có những chiều mặt
trời như lửa bỏng
Giọt mồ hôi mờ
xót con ngươi
Đặt gánh phân
nhìn bốn phía đất trời
Rừng núi đứng im
lìm trong nắng lóa
Có những chiều thịt
gân rời rã
Trong sân buồn thơ
thẩn vào ra
Rừng núi xanh, xanh
tận mờ xa
Vòm mây trắng
bay về nơi ước mộng...
Những chiều đó,
lòng tôi xao động
Nhớ mẹ cha vò
võ trời xa
Xót thân
tù đơn chiếc, tiếc ngày qua
Hận, sầu, nhớ dập đời
tàn tạ!
(1961)
122- Tôi nhớ căn
phòng...
Tôi nhớ căn
phòng bừa tàn thuốc lá
Sách vở ngổn ngang
nằm la liệt cả
Chiếc điếu bát nồng
hôi đầy bã
Bộ đồ trà hoen
cáu sớm khuya pha
Tôi nhớ chiếc
bàn tim óc vắt ra
Quên năm tháng
ngày đêm vất vả
Bao giờ thoát cảnh
tù lao nhục nhã
Tôi lại về căn
gác thiết tha
Sống cuộc đời vị nghệ thuật
xót xa
Cuộc đời đã đẩy
tôi lăn ngã
Qua các trại
tù trên đất Bắc xương da!
(1968)
123
- Nắng đã lên
rồi...
Nắng đã lên rồi, hè đã sang
Trước sân yên tĩnh bóng cây bàng
Anh em tù phạm đem chăn áo
Phơi khắp sân và giây thép cao
Quần áo chăn màn tuy chẳng mới
Phần đông rách vá mầu bạc phai
Nhưng những con người trong khổ ải
Trầm ngâm ve vuốt, lo ngày mai
Bỗng dưng tôi thấy lòng bồi hồi
30 VÔ ĐỀ
Vì tôi nghĩ tới ngày tháng trôi,
Và vì những thứ phơi trong nắng
Là cả đông buồn trước mắt tôi.
(1961)
124 - Tôi là bạn...
Tôi là bạn của
cô gái đĩ
Ế khách ngồi ngủ gật
ở vườn hoa
Tôi chẳng có
gì an ủi cô ta
Ngoài tình
cảm chan hòa và không
khinh bỉ
Tôi là anh của
những em nhỏ tí
Xó chợ đầu đường, ăn
cắp vặt nuôi thân
Bé tí hon
mà tù tội bao lần
Miệng tục tĩu, hồn như
trang giấy trắng!
Tôi là con
lão ăn mày cay đắng
Không gia
đình, tàn phế, lắt lay
Mời lão sơi một bữa
rượu thực say
Nghe lão khóc
kể những ngày xa cũ
Tôi, tóm lại,
là trái tim ủ rũ
Thông cảm với nhiều
số phận bùn đen
Vì chính
tôi, tôi là gã nhiều
phen
Khổ đói, lao
tù, nhục khinh nếm đủ!
(1967)
125
- Với tôi, ngày
sống là...
Với tôi, ngày sống là sống giả
Lao động nhục nhằn, đói ăn rũ lả
Chuyện phiếm, bông đùa như quên tất cả
Và như tù mãi chẳng cần ra
Nhưng đêm về tôi mới sống xót xa
Cả quá khứ, tương lai cùng hiện thực
Tim với óc căng lên vì động lực
Đẩy vần thơ từ đau khổ chồi ra
Những vần thơ có hình dạng là hoa
Song sức phá vạn lần hơn trái phá!
(1971)
126 - Biển đã mênh
mông...
Biển đã mênh
mông, sông đã dài
Người nhỏ bé lại
còn phóng đại
Gọi sông biển
là Trường Giang Đại Hải!
To, to thêm, nhỏ,
càng nhỏ lại
Ôi những vùng
tim óc bán khai
Sóng dữ tha hồ man
dại!
(1972)
127
- Sương xám...
Sương xám rừng cây xuống mịt mù
Xương tù mầu mỡ đất hoang vu
Sương mù ôm kín khu âm phủ
Sương muối đời trong hũ hận thù!
Râu mọc xồm ra, tóc bạc xù
Mưa ngàn gió núi tái tê ru
Chân trời thương khóc bao sương phụ
Đêm tối, hồn oan khuất vụt vù!
(1970)
128
- Bao thương tiếc...
Bao thương tiếc cảnh bình minh thức dậy
Vườn đầy chim, trời xanh ngát, mát tươi
Gió động hàng tre và nắng như cười
Bàn một đĩa ngô vàng bung béo ngậy
Mẹ chẳng biết tự bao giờ đặt đấy!
Tôi ngồi ăn quên mất cả câu mời
Thầy ngoài sân đương đứng gẩy rơm phơi
Mẹ trong nhà ru cháu nhỏ à ơi...
(1965)
129 - Một hình
bóng...
Một hình bóng
mơ hồ của thời xưa
ấu thơ thoáng hiện
Giấc ngủ còn say
mà cay đắng đã mênh
mông
Thế giới vô tri,
thương nhớ chập chùng
Lay tỉnh, quặn đau
vùng bụng!
Ôi, những trưa buồn
nằm trong thung lũng
Mắt đã quầng,
má xanh đã trũng!
Tôi cần một giấc ngủ
yên
VÔ ĐỀ 31
Quá khứ thường
xuyên xoTrẻ xiên phóng ra
luồng điện
Giật tiềm thức tôi co
lại quằn lên!
Điện tắt, song buồn lan
mãi, vô biên!
(1972)
130 - Có người me...
Có người mẹ gầy nhom
mắt lóa gần lòa
Có người cha
quá già, quá yếu!
Có người con bất
hiếu là tôi
Hết tù lại tội
Bệnh ốm không
nuôi nổi thân mình...
Ôi người mẹ nặng
tình yêu dấu!
Ôi người cha hiểu
thấu lòng con!
Còn hay mất?
Ngày con đầy bụi đất
trở về căn gác
Lá rụng xào
xạc canh khuya...
Bóng cha già
gầy guộc đứng kia
Phất trần nhẹ đưa, lặng lẽ
Trên bìa
sách bụi bàn con
Bóng mẹ già
sầu muộn héo hon
Quờ tay rờ mó
Nạm tóc củ gừng
đánh gió lưng con
Chiều âm thầm lạnh
tắt trên non...
Không còn được
nữa
Những tình xưa
thương mến vô vàn!
Gió núi mưa
ngàn, lạnh buốt
Rau rừng ngoạm nuốt
thân trâu
Kiếp sống về đâu?
Bốn phía sậy lau một
màu hoang xám
Đi về những đám tang
câm
Trong ly tán thương
tâm
Chết chóc âm
thầm
Con vẫn nuôi mầm mơ
ước
Xoay vần thưở trước xa xăm!
Mịt mù trời đất tối
tăm
Mẹ thầy sống được bao năm
trên đời!
Con sợ nỗi đời đau đớn
Ngày về, rợn buốt
tim gan
Cuộc sống hoàn
toàn vô nghĩa
Niềm lo rỉa rói
tâm tình
Bạo lực hiện nguyên
hình chó đẻ!
Ai thương người trai trẻ
Cùm gông nứt
nẻ da xương
Mà vẫn mơ
màng ảo tưởng
Cho đời bận vướng con tim
Đói lả sà lim
Vẫn mộng làm chim vỗ
cánh
Vượt trời xanh tới xứ
yên lành!
Xương da mong manh
Đói rét tranh
giành xác ốm
Đời như đốm lửa lụi
tàn
Muỗi rệp từng đàn,
cắn xé
Ta thương tiếc cuộc đời,
tuổi trẻ
Ta lại thương người mẹ
thương yêu
Người cha sớm chiều
héo hắt
Xuân về nước mắt chan
chan!
Bao giờ chết nỗi ly tan
Bao giờ dòng lệ khổ
oan mới ngừng?
Xuân này đau
đớn vô chừng
Thân còn
chôn sống xó rừng đắng cay
Bao nhiêu thương nhớ
mẹ thầy
Con xin hẹn tới một
ngày xuân vui
Rưng rưng hai giọt ngậm
ngùi
Con xin Trời Đất niềm vui
cuối cùng!
(1968)
131 - Xuân thắm...
Xuân thắm, hè
tươi, đã mất không
Nên lòng hoang
xám buổi thu đông
Bốn phương vắng lạnh,
mùa khô chết
Theo lá, ngàn
cây đứng tiếc trông...
Tan tác vàng
khô gió cuốn tung
Mùa thu đương chết
giữa không trung
Tiếng thu rên xiết
lời trăn trối
Trong tiếng vàng
phai, tiếng não nùng!
Thu đã về đâu?
Đây gió đông
Pha màu hoang lạnh
khắp non sông
Chốn xa khi đất trời thay
sắc
Anh có buồn thương
thân thế không?
(1964)
132 - Nếu em không phải...
Nếu em không phải
người em gái
Trong giấc mơ dài
suốt tuổi thanh xuân
Thì lòng anh
mưa lạnh với tre tàn
Sao có thể rực hồng
lên dễ dãi?
Ôi, em chính
là người em gái
Trong giấc mơ hầu tuyệt
vọng mãi hôm nay
Mới về trong căn gác
khổ đau này
Cười bẽn lẽn cho bàn
tay anh nắm
Bàn tay ước mộng bao
năm!
(1963)
133 - Khi nào ánh sáng...
Khi nào ánh
sáng của vầng dương
Còn chiếu
vàng trên hai mái sương
Thì lòng khi
ấy còn mong sống
Đời vẫn còn hai
bóng dáng thương
Nhưng khi bóng tối
của đêm sương
Đã phủ lên đầu
hai mái thương
Thì lòng
tôi khó mà phân biệt
Vầng dương sầm tối với
đêm trường!
(1964)
134 - Những giải mây chiều...
Những giải mây chiều
vàng máu chang
Nằm trên đỉnh
núi sáng hào quang
Chừng mươi lăm phút
rồi tan loãng
Nhường chỗ cho màu
mực tím loang...
Em ví lòng em
như buổi sáng
Khi bình minh
ló, tiếng chim vang
Lòng anh em
nói em không hiểu
Muốn hiểu em ơi, hãy
đợi chiều!
(1965)
135 - Có phải em là...
Có phải em là
em bé
Bố tập trung xa cách
đã mười năm
Bố dượng em là
bác da ngăm ngăm
Là đồng chí
bí thư nơi mẹ em công tác?
— Anh là bạn
tù của bố em, từ tỉnh khác
Về tìm em để nhắn hộ
tin
Bố em giờ đau ốm cần xin
Ít ký ninh,
ít đường đen bồi dưỡng
Bố dặn mẹ hãy an
lòng, đừng ngượng
Bố hiểu cảnh tình
rất thương mẹ và em
Hãy nín đi em
đừng khóc!
Bố sắp về rồi, bố sẽ cho em
đi học
Mua cho em đôi
dép em đi
Em sẽ được là thiếu
nhi quàng khăn đở
Là cháu ngoan
bác Hồ em có thích
không?
— Có thích!
(1976)
136 - Có thể cô ta...
Có thể cô ta
là người trong sách
Và hình như
đã hiểu tôi nhiều
Biết đâu rồi,
tôi chẳng được yêu
Yêu tha thiết,
chân thành, trong sạch!
Từ buổi đó,
tháng ngày tôi cọc cạnh
Đạp chiếc xe tàng
tới hiệu cô ta
Mua con tem, thếp giấy, gọi
là
Tiền chẳng có, gia
đình tôi thanh bạch
Song mấy năm rồi tôi
chỉ là người khách
Chung thủy, hơi buồn, chẳng
nói bao nhiêu
Hình ảnh cô ta
như áng mây chiều
Gợi thương nhớ mơ hồ, xa
cách...
(1964)
137 - Tôi khao khát...
Tôi khao khát
một tình yêu thuần khiết
Tạp chất cuộc đời
không bị dính mảy may
Một tình yêu
tự ngàn trước tới nay
Chỉ những chàng say
tưởng ra và viết!
Tôi mơ ước một
tình yêu mãnh liệt
Sức hút địa cầu
không thể hút, cao bay
Mặc hành tinh bụi
bặm đứng hay quay
Tới xứ những chàng
say bao đời tha thiết!
Sức của tôi giờ
đây héo kiệt
Giữa bùn lầy
chân đứng lung lay
Và đôi
cánh nhiệm mầu mà những chàng
say
Chắp nối cho tôi,
buồn thay, đã liệt!
Song men họ rót
vào hồn tôi tinh khiết
Đã hóa
thành chất độc đắng và cay
Gân óc tim
tôi mòn mỏi đêm ngày
Yên tĩnh đời
tôi mong gì được biết!
(1966)
138- Bom đạn tầng cao...
Bom đạn tầng cao chưa đủ!
Tên lửa tầm xa chưa
đủ!
Đất này cần quần
nát bởi xe tăng
Mới có thể san bằng
khổ nhục
Mới có thể
đào lên khôi phục
Giá trị con người,
phong tục, thi ca
Dù xích tăng
nhằm nghiền nát đời ta
Dù bước tận
cùng Cộng Sản thủ tiêu ta
Ôi, những binh
đoàn trọng pháo chiến xa
Tiếng gầm rú của
ngươi sẽ làm ta hả dạ!
(1972)
139 - Thế lực đở...
Thế lực đỏ, phải đồng
tâm đập nát
Để nó hoành
hành, họa lớn sẽ lan nhanh
Nhưng không thể
dùng bom A bom H
Phá nát địa
cầu vì một lũ gian manh
Nên phải viết, phải
muôn ngàn kẻ viết
Những tội tầy đình
được bưng bít tinh vi
Nếu nhân loại mọi
người đều biết
Cộng Sản là
gì, tự nó sẽ tan đi
Thứ sinh thành từ ấu
trĩ ngu si
Sự hiểu biết sẽ là
mồ hủy diệt.
(1973)
140 - Từng cơn nóng dội...
Từng cơn nóng dội, từng cơn rét
Thịt bắp tiêu dần, xương với da
Chân vỡ sưng, cùm nhay lở loét
Rệp muỗi quây quần hút máu ta.
Vụ hè oi bức trong hầm đá
Không khí như là hơi nước sôi
Ta khắp thân mồ hôi ướt vã
Cơm muối nhai cùng phân chuột hôi
Thời gian ẩm mốc, ngày như tối
Cặp mắt mờ run lóa hẳn rồi
Hốc mũi hơi thùng xông nhức nhối
Một mùa trong mộ đói qua trôi...
(1972)
141 - Được nghe bà...
Được nghe bà kể khổ
Con thấy đời con thực là đáng chết!
Con đã đi bóc lột để nuôi bà
Con bây giờ không dám nhận là cha
Dù bà là do con đẻ ra
Con, thành phần địa chủ thối tha
Trước Nhân Dân, trước Ðảng, trước bà
Xin thành khẩn cúi đầu chịu tội!
Đó là lời một cụ đồ ở ngoại thành Hà Nội
Trước đấu trường giăng giối với con.
(1972)
|