Đỗ Trường người Nam Định, tốt
nghiệp Cao Đẳng Sư Phạm năm 1980. Sau thời gian
theo học Khoa Anh Ngữ tại Đại học Ngoại Ngữ Hà
Nội, năm 1987 ông nghỉ học, đi buôn rồi theo lao
động xuất khẩu sang CHDC Đức. Sau khi bức tường
Bá Linh sụp đổ, ông ở lại và cùng cả gia đình
định cư tại thành phố Leipzig, CHLB Đức. Tác
phẩm đầu tay là tập truyện “Không Bao Giờ
Thành Sẹo” do Vipen
xuất bản 2013. Sau đó là
“Về Miền Ký Ức” (tạp bút),“Đất
Nước Với Những Đường Cong”, “Không Thể Sống
Trong Im Lặng”, “Từ Hộ Chiếu Buồn Đến Đau
Thương Hành” (xuất bản năm 2019, là một
tác phẩm đặc biệt nói về những khổ nạn mà chính
quyền CS Việt nam đã hành xử đối với ông, vì
những bài viết của ông), và mới nhất là “Men
Còn Đọng Lại Đáy Vò”, viết
về một số tác giả tiêu biểu, những người lính
cầm bút miền Nam (Nhân Ảnh xuất bản năm 2022.)
Ngoài ra, là một loạt các truyện ngắn, tùy bút,
ký sự, biên khảo đựợc độc giả khắp nơi đón nhận
khá nồng nhiệt.
Sự nghiệp văn
chương chưa dày lắm, nhưng tên tuổi ông đã nổi
bật cả trong lẫn ngoài nước, bởi các bài nghiên
cứu khá tường tận, với những nhận định một cách
khá công tâm, sâu sắc, tinh tế về nềnvăn học
miền Nam, đặc biệt qua những tác giả vốn là
những người lính cầm bút trong và sau cuộc
chiến.
Lần đầu tiên tôi biết
và đặc biệt lưu ý tới Đỗ Trường, cách nay hơn
mười năm, khi đọc được bài viết “Những
Giải Văn Học Không Có Thật”. Ông phê phán
(có thể gọi là lên án) Hội Nhà Văn Việt Nam tại
Hà Nội đã trao giải thưởng cho tác phẩm Dị Hương
của một tác giả trong nước:
“Ngắc ngứ mãi, rồi tôi cũng
đọc xong truyện ngắn Dị Hương của Sương
Nguyệt Minh. Quả thật, ngoài những pha làm
tình mang dáng dấp từ truyện Đồi Thông Hai
Mộ, Gia Long Nguyễn Ánh hiện lên đậm tính
lục lâm thảo khấu với giọng văn kiếm hiệp
phương Bắc. Còn lại tôi không tìm được điều
gì khác tác giả muốn chuyển tải đến người
đọc.” (Theo Pham Tín An Ninh)