Năm Thứ 4889
www.vietnamvanhien.org
www.vietnamvanhien.net
www.vietnamvanhien.info
www.vietnamvanhien.com
Trang
Uyên Hạnh
Giới Thiệu Uyên Hạnh
Uyên Hạnh, một nhà thơ xứ Băc
Âu, vừa giỏi làm thơ lẫn viết văn. Tôi thích
đọc thơ Uyên Hạnh v́ nó nói lên nỗi khắc
khoải, nhớ nhung của một dĩ văng, sự đợi chờ
không bao giờ đến, nhưng sự an b́nh và hạnh
phúc vẫn c̣n đó. Sống ở xứ lạnh, thơ Uyên Hạnh
kể tới màu trắng của tuyết, nỗi nhớ nhà, sự cô
đơn, nhưng thời gian nhiệm màu đi quá nhanh đă
xóa đi những thương đau của ngày tháng cũ. Hay
là Uyên Hạnh tiếc nuối những ngày thương đau
đó v́ chúng là một đọan của đời người? Trong
cái hạnh phúc hôm nay, Uyên Hạnh "đi t́m nửa
thân ta", trong "phố đông người quá nàng vẫn
thấy quạnh hiu".
Tôi đọc thơ Uyên Hạnh để nhớ
đến tôi, để đặt tôi vào con người mà Uyên Hạnh
diễn tả, những u uẩn trong ḷng, những nhớ
nhung, sự cô đơn trên con đường tôi đang đi dù
cho ở bất cứ nơi đâu, và nhất là sự tiếc nuối
của những ngày đă qua.....
Thơ Uyên Hạnh.
1-Đă tan rồi
hạt tuyết lạnh trên môi (như dưới
đây)
2- Có Phải
Thời Gian Trắng Một Màu
3- Ta Đi
T́m.
4- Những
Cánh Đại Bàng Việt Nam
5- Huế
vẫn Lặng Thầm
6- Bài
Thơ T́nh Viết Cho Paris
7- Giới
Hạn Của Một Ngôn Từ
8- Không Đề
9- Nguyện Cầu Cho Người
Văn Uyên Hạnh
|
NGUYỆN CẦU CHO NGƯỜI
Bài thơ kính
dâng
Hương Linh Bà Ngô Đ́nh Nhu
tạ thế ngày 24/4.2011
Xin nguyện cầu Thiên Chúa
Đón lấy Linh Hồn
Giă từ cơi thế
Sáu ngày
Trước ”Tháng Tư Đen”
Xin dâng cành hoa trắng
Mặc niệm một đời
Trần gian
Giọt nước mắt
Mùa Xuân
Vị Đệ nhất Phu nhân
48 năm tiết hạnh khả phong (1963-2011)
48 năm không nói lời miễn cưỡng
Rời bỏ thế giới nhiễu nhương
Ra đi trong tha thứ
B́nh an tâm người
Cơi vĩnh hằng sáng rỡ
Những đống rác thời đại
Làm đẹp một cành hồng
Những bợn bùn đen trường chính trị
Tô đỏ làm tươi ḍng máu anh hùng
Việt Nam vận nước nổi trôi
Đoạn trường Đất Mẹ ngậm ngùi ḷng con
UYÊN HẠNH
30.4.2011
|
Đă tan
rồi hạt tuyết lạnh trên môi
Thơ của Uyên Hạnh
|
Nắng
ngă
ḿnh bên ḍng sông năm cũ
Ngắm tơ chiều dệt lụa giữa trời xanh
Nghe thơ đi từng bước nhẹ mong manh
Vào vô tận của vô cùng nỗi nhớ
Gió
gối đầu trên tàng cây xóm cũ
Ngắm mai vàng vẫn ấp ủ đợi chờ
Vẫn an b́nh v́ những chuyện rất thơ
Vẫn hạnh phúc dù cuộc đời giông tố
Người
trở lại bước chân đầy mưa băo
Trên vai gầy hiu hắt mảnh trăng côi
Trong khóe mắt một trời thu vời vợi
Trên môi cười hạt tuyết lạnh ngàn khơi
Đất
run
rẩy đau niềm đau lữ thứ
Mây không trôi v́ sông núi ngỡ ngàng
Mưa không đến ngại nắng vàng ướt áo
Nghe chiều tàn khe khẻ khúc t́nh ca:
''Đừng
vội
gởi
chút
t́nh không c̣n lại
Cho bàn tay băng giá của vô t́nh
Chút t́nh thôi nhưng là một trời thơ
Và nắng ấm bao mùa Xuân bất diệt
Người lầm lủi trên đường đời biền biệt
Thơ không lời cho trăng rụng đầu non
Đời lạnh lùng nên năm tháng héo hon
Bước ṃn mỏi nên trần gian huyễn mộng''
Người
hăy rộng ṿng tay ôm nắng ấm
Đón t́nh nồng gió mới của ngày xuân
Cho mắt người thôi xa vắng bâng khuâng
Vỡ hạt tuyết trên môi cười lạnh lẽo
Vườn
hoa
cũ nắng xuân vừa qua đó
Cội mai xưa hoa nở đoá muộn màng
Gió nào về thoang thoảng một mùi lan
Lay cành liễu làm trăng ngàn giao động
UYÊN HẠNH
Có Phải
Thời Gian Trắng Một Mầu
Uyên Hạnh
Ngày đó Thu về gió hây hây
Trời nghiêng dáng mộng dệt vơi đầy
ngẩn ngơ cây lá buồn rơi lệ
Để nắng ngại ngùng núp dưới mây
Từng bước thời gian lững thững
đi
Thu về xóa vết dấu chim di
và Xuân ấp ủ t́nh cô lữ
Trời đổ mưa ngâu cho nặng sầu
Tuyết trắng rơi chi lạnh cả
ḷng
Lạnh nhiều không lạnh hết chờ mong
Cho người cô lữ thôi thương nhớ
Thôi nhớ và thôi cả đợi chờ
Sông nước âm thầm nối biển
khơi
Một ḍng dư lệ vẫn đầy vơi
Bao giờ hoa nắng trên sông nước
Ủ ấm tim côi nhạt nỗi sầu
Có phải thời gian rất nhiệm
mầu
Xóa ngày tháng cũ xóa thương đau
Xóa đi mầu tóc c̣n ươm nắng
Có xóa trong tôi một mối sầu
Giọt nắng thu vàng ươm nhớ
thương
Say t́nh v́ gió đă thầm thương
Say thơ tôi lỡ yêu mầu nắng
Say nắng nên ḷng tôi vấn vương
Có phải thời gian trắng một
mầu
Tháng ngày chưa hẹn đă qua mau
Hay mầu thu úa trong hiu hắt
V́ lá buồn nên lá đổi mầu
Xin gởi mây ngàn bao nhớ
thương
Để thương thôi nhớ nhớ thôi vương
Biển khơi trăn trở ôm khắc khoải
Trầm lặng thời gian bạc mái đầu
Uyên Hạnh
Những Cánh Đại
Bàng Việt Nam
Uyên Hạnh
Những kỵ sĩ
Tung vó câu
Những cánh chim âu
Dang đôi cánh rộng
Giữa trời cao lồng lộng
Hùng dũng xé gió bay xa
Tiếng vó câu sải đều
Dồn dập trên sườn những ngọn núi
Vó ngựa mịt mù đá cát tung bay
Trên đỉnh núi
Kỵ sĩ dơi mắt nh́n tai lắng nghe…
Một cánh đại bàng tung bay vút
xuống
Mổ tới tấp
Gă sói hung tợn quay ḿnh đối chiến
Chim âu vùng vẫy dưới móng vuốt hung tàn
Người kỵ sĩ
Cất cao khẩu lệnh
Cánh đại bàng thứ hai
Tung vút lên cao
Hướng về tiếng kêu đồng lọai
Đang dẫy dụa dưới móng vuốt kẻ thù
Từ trên không …
Đại bàng lao ḿnh xuống
Cắn gáy con sói tàn độc
Đang nhe hàm răng chơm chởm cắn xé chim âu
Khẩu lệnh thứ ba ..
Từng cánh chim âu tung lên cao vút
Thâu gió vào đôi cánh rộng
Như ánh chớp, sà xuống tầm bay sát đất
Hướng về con sói địch gian manh
Từ nhiều phía tấn công
Giải cứu đồng lọai…
Xác con sói vắt trên mông ngựa
Kỵ sĩ hướng về làng…
Mổ tim chó sói
Chỉ thấy toàn những lỗ hỗng trống trơn
Mổ óc chó sói
Cũng chỉ trống trơn và đầy lỗ hổng
Những con sói Việt Nam và Trung Quốc
Nuôi hung tàn trong tim mắt đỏ ngầu
Manh tâm dẫm nát một Miền Nam
Gờm dân gian trong móng vuốt bạo tàn
Hỡi những cánh chim đại bàng
Nước Việt
Hỡi những kỵ sĩ nuôi mộng diệt tham tàn
Hăy tung vó ngựa
Vượt núi đồi ba mươi tháng tư
Truyền khẩu lệnh
Cho cánh đại bàng tung bay trong gió lộng
Hướng về Miền Nam…
Mang trên lưng nghĩa vụ diệt đàn sói bạo tàn
UYÊN
HẠNH
24.04.2010
Huế
Vẫn
Lặng
Thầm
Ngày đó em vừa mới
lớn
C̣n anh một gă
dại khờ
Anh si t́nh
anh vụng dại
Anh mơ và anh
làm thơ
Thơ anh đong
bằng hạt nắng
Lung linh ươm
mắt em nồng
Hồn thơ ướp
bằng dư vị
Hương t́nh em
bâng quơ trao
Những chiều
lặng thầm đứng đợi
Nh́n tà áo
trắng ai bay
Ngẩn ngơ bên
hàng phượng vĩ
Em ơi tôi đợi
tôi chờ
Tháng ngày
hững hờ lặng lẽ
Thu đi Xuân
đến bao giờ
Đông tàn Hạ
vàng rực nắng
Chân t́nh nầy
ai có hay
Chiều nay một
ḿnh đếm bước
Âm thầm đi
dưới mưa ngâu
Thẩn thờ gió
thầm hỏi lá
Người xưa bây
giờ nơi đâu
Uyên Hạnh
Bài Thơ
T́nh Viết Cho Paris
Uyên Hạnh
Nắng vàng Paris
Bạc nỗi sầu
Trắng cơn huyễn mộng
Thênh thang từng giọt buồn rơi
Ngập tràn con lộ Champs-Elysées
Xanh hàng cây ven đường
Hồng dáng chiều đơn độc
Công viên L´Arc de Triomphe
Gió mơn ngàn lá
Nắng ủ lao đao
Ân t́nh cuộn bước xôn xao
Th́ thầm tiếng ai khẻ gọi
Dậy nguồn t́nh bỏng rát tim côi
Nắng tháng tám Paris
Vàng áo ai sắc thắm
Ngập ngừng bỡ ngỡ
Rực rỡ bên bờ con phố Rivoli
Cung điện Louvre
Cánh hoa nào bừng khởi sắc
Duyên dáng một nét nh́n
Con dốc Sacré-Coeur
Đỉnh đồi Montmartre
Những huyền thoại t́nh yêu
Ngàn năm say ngủ
Bỗng cựa ḿnh sống dậy nồng nàn
Lăng mạn về ngan ngát thinh không
Và rực sáng ḍng sông Seine lặng lẽ
Ngọn tháp ngà Eiffel quyến rũ
Lung linh kết những nốt nhạc t́nh
Đan cung giao hưởng
Ngân lên dào dạt bản t́nh ca
Những âm thanh đầy màu sắc
Quay cuồng quấn quưt
Những nguồn sử tô son ngày tháng hạ
Đốt cháy thời gian hư ảo không gian
Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao ngàn
Tinh tú rụng vào mắt ai nồng ấm
Ta ôm lấy hương nồng ḷng c̣n bỡ ngỡ
Nghe thấm dần vị ngọt suối nguồn t́nh
…Thời gian trôi… một giấc mơ thôi
Trực diện tháng ngày ngùi hương nắng hạ
Nghe phù du đan kết chuổi mong manh
Và nghe gió thở dài, se sắt hỏi
Bao giờ tháng mấy, Paris ơi...
UYÊN HẠNH
Giới Hạn Một Ngôn Từ
Uyên Hạnh
Trong im lặng có
nhiều điều đă nói
Trong xôn xao có nói vẫn khôn cùng
Tôi chọn sự lặng im
Thay v́ trải ḷng ḿnh giữa ṿng tay anh
Thay v́ đem một trời xúc cảm trút xuống vai anh
Thay v́ trực nhận rung động dạt dào như thác lũ
Khi ngọt ngào vỡ vụn
Ai ngỡ ngàng để tưởng đă mất nhau
Vũ trụ đảo tṛn rơi vọng lại
Suy tư xóay tṛn giữa sâu thẳm vô cùng
Hồn đêm thất thểu xiêu vẹo
Gót hài sương khói dẫm nát hư không
Hăy nghe trong biển chiều trầm lặng
Từng đợt sóng ngầm chuyển tải một niềm đau
Đời vắng quá v́ nguồn thơ lịm chết
Chiều buồn tênh đêm lưu luyến ước mơ
Hăy nghe hiện hữu rời xa ră rời hiện hữu
Và tương lai lặng lẽ
Ngủ vùi trong đêm tối mịt mờ
Hồn thơ vút bay nhạt nḥa tan biến
C̣n lại chỉ là nhận diện phù du và đối đầu hư ảo
Đừng dùng phôi pha để làm định nghĩa
Đóng khung niềm đau c̣n lại và một hạnh phúc giă từ
Ở hay đi ngôn từ trong ngôn ngữ
Có hay không cũng chỉ là ngôn ngữ chứa ngôn từ
Tất cả là không gian gói kín thời gian trong giới
hạn
Niềm vui hay nỗi khổ chứa giới hạn một thời gian
Đừng dùng giới hạn một ngôn từ
Đóng khung những ǵ không giới hạn
Đừng nh́n xúc cảm ngẫu nhiên như một nhận diện
Anh và tôi sẽ là giới hạn một ngôn từ
Lang thang bước nhẹ chiều nghiêng nắng
Tím một hồn hoang, mấy hôn hoàng?
UYÊN HẠNH
Không Đề
Rơi rơi …
Tiếng
thời gian
Mang mang
Con gió
buồn
Vương vương
Nắng mùa
Đông
Không không
Sợi vô
thường
Uyên Hạnh
14.2.2010
*(Thời gian rơi làm nên không gian
Con gió buồn gây ảo tưởng
Nắng mùa đông ấm áp mong manh
Sợi vô thường có trói không cột
Vô thường… sắc sắc không không)
Uyên Hạnh
NGUYỆN CẦU CHO NGƯỜI
Bài thơ kính
dâng
Hương Linh Bà Ngô Đ́nh Nhu
tạ thế ngày 24/4.2011
Xin nguyện cầu Thiên Chúa
Đón lấy Linh Hồn
Giă từ cơi thế
Sáu ngày
Trước ”Tháng Tư Đen”
Xin dâng cành hoa trắng
Mặc niệm một đời
Trần gian
Giọt nước mắt
Mùa Xuân
Vị Đệ nhất Phu nhân
48 năm tiết hạnh khả phong (1963-2011)
48 năm không nói lời miễn cưỡng
Rời bỏ thế giới nhiễu nhương
Ra đi trong tha thứ
B́nh an tâm người
Cơi vĩnh hằng sáng rỡ
Những đống rác thời đại
Làm đẹp một cành hồng
Những bợn bùn đen trường chính trị
Tô đỏ làm tươi ḍng máu anh hùng
Việt Nam vận nước nổi trôi
Đoạn trường Đất Mẹ ngậm ngùi ḷng con
UYÊN HẠNH
30.4.2011
|
NHỮNG
CÂU CHUYỆN ĐỜI…
UYÊN HẠNH
Trong thời gian vừa qua,
nhiều diễn đàn thân hữu và diễn đàn cộng đồng đă chuyển
cho
nhau đọc hai bài viết tạo nhiều đau ḷng và làm
rơi nước mắt. Bài thứ nhất là “49 NGÀY
VỚI EM” và bài thứ hai là “HỒ SƠ THÁI H̉A”. Hai
bài viết nói lên những sự kiện ở hai
lănh vực khác nhau, nhưng cùng đem lại một kết
quả, đó là niềm đau cho thân phận con
người. Nhưng khi đă gạt nước mắt và tỉnh tâm
nh́n vào thực tại, chúng ta sẽ thấy được
cái đáng thấy, để sống và để thực hiện những ǵ
cần thực hiện trong cuộc đời ḿnh.
49 NGÀY VỚI EM
Là bài viết đọat giải nhất của tác giả Lê Khánh
Thọ ở Pháp, viết về cuộc t́nh giữa hai
người tóc đă điểm sương. Chàng là phi công hào
hoa một thời của QLVNCH, hiện là cư
dân nước Mỹ. Sau khi người vợ Mỹ chết, anh
chàng cựu phi công hiện đang pḥng không
gối chiếc vào Mạng viết thư cho bạn bè, những
người bạn anh đă một thời ”dứt áo quay
lưng” đành thôi không liên lạc trong suốt hai
mươi mấy năm ”xuất giá ṭng thê” với người
vợ Mỹ khác màu da, tiếng nói, văn hóa và lối
sống. Thể rồi anh bỗng ”nghiện” và ngày nào
cũng ôm chiếc máy computer để viết E-mail. “Meo
qua meo lại“ và Cyber T́nh ái hay cuộc
t́nh trên Mạng đă cho anh cái kết quả là anh
yêu nàng Minie, 53 tuổi. Nàng tên Tây nhưng
là dân Việt, hiện sinh sống tại Pháp. T́nh muộn
và đẹp, nhưng không là mối t́nh đi vào
lịch sử t́nh ái của ḷai người. Chỉ là một câu
chuyện b́nh thường trong đời sống của
chúng ta, tác giả viết cho ḿnh đọc. B́nh
thường, khi viết về một câu chuyện đời và câu
chuyện t́nh, người kể có quyền dùng ng̣i bút
của ḿnh để vẽ nên một cuộc t́nh, đẹp lăng
mạn hay là ǵ đi nữa, tùy thuộc vào tài năng và
óc sáng tạo của người viết.
Điểm đặc biệt của câu chuyện là mối t́nh cuối
đời nầy được người đọc công nhận là đẹp,
dù là thật hay là hư cấu. Một mối t́nh được
diễn tả đơn thuần và giản dị, không có sao rơi
vào mắt em, trăng đọng trên môi cười, và tay
đan tay đi giữa thung lũng hoa vàng. Nhân
vật Nàng được miêu tả là “con vịt đẹt”, cái tên
chàng đặt cho để phù hợp với dáng dấp và
vẻ “yêu kiều” của nàng. Về trang phục th́ ngày
chàng bệnh nặng về Việt Nam sống với
người chị, khi nàng từ Pháp về thăm đă “lên” bộ
áo quần “kiểu thời trang Sài G̣n làm xấu
thành phố”, cho thấy cái gout ăn diện của nàng.
Điểm chính của câu chuyện là mối t́nh của hai
người tuổi tuy đă lớn lại rất đậm đà thắm
thiết, mà chính họ không rơ lắm và độc giả cũng
chỉ nhận rơ sau khi chàng chết. Thời gian
khi chàng phi công tuổi xế chiều bị bệnh, người
t́nh luống tuổi Minie lại là hạnh phúc cuối
đời của anh, là hồng nhan tri kỷ. Câu chuyện
được viết với lời văn dí dỏm, không bay
bướm vẽ vời, tuy rằng đâu đó có một ít chất
“cường điệu”, như ngày hai người cưới nhau
và đêm động pḥng họ đă ân ái mấy mươi lần,
nhưng v́ lời văn thực và hóm hỉnh quá,
nên người đọc ”nhẹ dạ cả tin”. Câu chuyện được
viết đă làm người đọc dễ dàng mê say
và lướt mắt “đi” một mạch không ngừng nghỉ.
Câu chuyện t́nh của hai người, kể từ khi mới
viết Email cho nhau đến khi chàng phi công
nhắm mắt ĺa đời và những tiếc thương của một
linh hồn không muốn dứt áo ra đi với
người bạn đời chấp nối ở tuổi về chiều, đi rất
sát với cuộc sống của chúng ta, dễ tạo cho
ta nhiều cảm xúc. Một người đàn bà không hờn
không giận dù bị hất hủi trong thời gian
người t́nh của ḿnh mắc chứng bệnh ung thư gan.
Những khó khăn khổ sở căn bệnh
đem đến, đă làm anh muốn xua đuổi người t́nh
già của ḿnh, v́ anh thực sự thương bà
ta, không muốn bà phải cực khổ, săn sóc anh,
vất vả theo anh nấu những bữa ăn nhạt
nhẽo không mùi vị, và cùng anh ăn những thức ăn
như thế. Những săn sóc, những gần
gủi và chân t́nh của nàng Minie được viết rất
thực rất đơn giản, như một ngày có nắng
chúng ta sẽ hưởng được hơi ấm thiên nhiên. Khi
đọc xong và buông câu chuyện xuống,
không ai tránh khỏi ngậm ngùi và khó có ai nghĩ
tưởng rằng diễm phúc đó có thể sẽ đến
với chính ḿnh, nhưng lại gây cho chúng ta một
ước mơ. Và cho dù có mơ đi nữa, chúng
ta cũng nhận thấy rằng, có “đốt đuốc” đi t́m
chắc ǵ ta có được diễm phúc sống với một
mối t́nh như thế trong những ngày tháng cuối
cùng của cuộc đời ḿnh, nếu chẳng may
ḿnh lâm trọng bệnh.
HỒ SƠ THÁI H̉A là một sự kiện ḥan ṭan
khác hẳn câu chuyện đời kể trên đây. Hồ
sơ Thái Ḥa là lá thư của một nhân chứng c̣n
sống viết về những sự kiện ḥan ṭan thật
của những thảm cảnh bi thương nghiệt ngă đầy
máu và máu. Hồ Sơ Thái Ḥa sẽ đi vào
lịch sử ḷai người qua những sự kiện những diễn
tiến cô Thái Ḥa đă chứng kiến đă chịu
đựng và đă sống cùng sống qua trong biến cố 25
ngày Huế bị đánh úp. Khi cô chứng kiến
cảnh ông nội và các người anh ruột bị giết,
nh́n bạn của anh ḿnh bị bắn gục. Lời kể về
thân phận bi thảm của một số sinh viên học sinh
thanh niên và người lớn tuổi đă bị giết
chết đầy đường, xác nằm đầy phố, bị giết chết
nằm trước các sân trường đại học ở Huế.
Chết một cách tức tưởi tàn độc trước sự dă man
do ác tâm của cán bộ Miền Bắc hợp lực
với một số “người dân phản trắc xứ Huế” tiếp
tay nhau hạ độc thủ. Họ đă lùng bắt và chỉa
súng bắn chết bạn học cùng trường, lùa bạn bè
sinh viên học sinh đem đi chôn sống. Đó
là Hồ Sơ được viết do lời tường thuật của cô
THÁI H̉A nhân vật sống sót sau Tết Mậu
Thân 1968.
Bốn mươi hai năm rồi mà chuyện kể vẫn c̣n rỉ
ḍng máu tươi của người vô tội trong cái
chết oan ức. Bốn mươi hai năm rồi mà qua lời kể
của nhân chứng Thái Ḥa, trong tư
tưởng trong mắt những người con xứ Huế c̣n sống
sót và đồng bào miền Nam Việt Nam
vẫn thấy rơ màu khăn tang một thời đớn đau phủ
trùm xứ Huế, biến xứ Huế thành một
thành phố trắng một màu tang. Huế khổ đau tang
tóc sống dậy hăi hùng trong lời kể của
nhân chứng Thái Ḥa. Huế run rẩy trong vết thẹo
bỗng nức miệng chảy máu, Huế đau
ḷng, Huế khóc ngất!
TRĂNG NGHẸN
Một vài câu thơ trích từ một bài thơ c̣n nóng
dư luận, xin dùng thay lời kết cho bài viết.
Đây là một bài thơ làm nóng tâm t́nh và nóng cả
cuộc đời: Quê tôi cái ǵ cũng nhất và
nhờ cái nhất nầy mà dân nghèo đói nhất v́ đă bị
lột nhiều nhất:
Đồng bằng quê hương tôi nhiều cái nhất ngậm
ngùi:
Sản lượng lúa nhiều, vùng cá ba sa lớn nhất,
Đầu tư văn hóa thấp và khó nghèo cũng nhất,
…..
Mẹ sinh tôi vào một đêm rằm mưa gió ngày xưa,
Lúc chào đời đă lỡ hẹn cùng vầng trăng viên
măn.
Vầng trăng vừa lên đă bị mây mưa vần vũ.
Vầng trăng nghẹn hoài, chưa tỏa sáng một vùng
quê.
(trích bài thơ Trăng Nghẹn)
“TRĂNG NGHẸN” là
bài thơ của Hoài Tường Phong vừa được chọn trao giải
Nhất cuộc
thi thơ đồng bằng sông Cửu Long do các Hội Văn
học - Nghệ thuật trong khu vực nầy liên
kết tổ chức. Nhưng giải nhất bài thơ lại bị
hủy, không được chính quyền cho phép trao
đến người được giải, lư do: "Trăng th́ phải
sáng, thậm chí rất trong sáng chớ không thể
nào nghẹn được". Thê thảm cho một tŕnh độ hạn
định cái nh́n và một phát biểu không
vượt qua cái biết!
Mẹ sinh tôi vào một đêm rằm mưa gió ngày xưa,
Lúc chào đời đă lỡ hẹn cùng vầng trăng viên
măn.
Hai câu thơ nói lên thân phận hẩm hiu của chúng
ta. Đêm rằm mà trăng không sáng, đêm
rằm mà mưa gió dập vùi. Tuổi trẻ chúng tôi
không gặp vận may, nên chỉ biết ước mơ và
nuôi hy vọng rằng Trăng sẽ là ánh sáng tương
lai chiếu rọi làm cho đêm đen không c̣n
mù tối nữa.
Trăng là nét đẹp ḥan mỹ là lư tưởng. Thi nhân
vẽ vầng TRĂNG thành ước mơ giải thóat
cảnh tối tăm của cuộc sống, và nỗi NGHẸN là xúc
cảm của thi nhân trước những bất nhân
và bất công của cuộc đời. Nếu nh́n sâu chúng ta
sẽ hiểu những người hủy việc cấp giải v́
không thể có được cảm nhận trăng nghẹn do trái
tim trơ như đá và cái trí phủ đầy dă tâm
đưa đến những hành động bất nhân, và cũng chính
những điều đó tạo bất nhẫn uất hận là
nỗi nghẹn của thế gian.
Việc giải thưởng bị hủy càng làm nổi bật nỗi
nghẹn ngào và sự uất hận của thi nhân,
người nói lên tiếng nói của những đồng bào cùng
cảnh ngộ, đă cho cái gọi là đồng cảm
nhận chúng ta cùng có được, khi đọc bài thơ
nầy. Đồng cảm nhận mănh liệt là giải
thưởng tinh thần cao đẹp chúng ta đồng trao cho
thi nhân, một người đặt được nỗi bất
nhẫn vào ngôn từ cô đọng hàm súc làm lời thơ
linh động hẳn cảnh sống cơ hàn trong
những đọan đời đày ải bi thương khốn khó.
Trăng Nghẹn viết nên ước mơ và năng lực sinh
tồn tôi có, c̣n anh c̣n chị th́ sao? Tinh
thần đánh bạt lủ Tàu, v́ Ḥang Sa Trường Sa,
Cao Bằng Bản Giốc, Tây Nguyên, Rừng
đầu nguồn ở đâu? Hôm 6/3.2010, luật sư Lê Thị
Công Nhân được trả tự do sau 3 năm bị
cầm tù. Một người công an đă hỏi cô rằng: “Chị
có thấy rằng chị đă thất bại chưa? Chị có
thấy rằng cuộc đời chị dở dang không?” Cô đă
trả lời cô thấy cô chưa thành công, và mọi
thứ cũng thật sự là dở dang. Và cô bày tỏ với
chúng ta: “Nhưng mà là v́, tôi chỉ có thể làm
(nghẹn lời) cái phần của tôi, nhưng tôi không
thể nào làm được cái phần của 90 triệu
người Việt Nam khác! 87 triệu người trong nước
và 3 triệu người ở hải ngọai”. Trăng cũng
nghẹn ngào chia sẻ cái khó khăn của “một phần
90 triệu” đó, và Trăng chiếu sáng nỗi
nghẹn ngào trước động cơ đưa đến đọa đày cho
một tấm thân nhi nữ yếu đuối mà ḷng ái
quốc và niềm tin bất biến trước cuồng phong của
dă tâm: “Tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho
dù chỉ c̣n có một ḿnh tôi đấu tranh”.
UYÊN HẠNH
8/3.2010
Trăng
Nghẹn
Mẹ sinh tôi vào một đêm
rằm mưa gió ngày xưa,
Lúc chào đời đă lỡ hẹn
cùng vầng trăng viên măn.
Vùng tản cư hồi nầy
ruộng hoang nhà trống,
Rước được bà mụ vườn,
ngoại cực trần thân.
Tôi lớn trong quê mùa
như cây tạp vườn hoang,
Bảy tuổi biết leo lưng
trâu, không từng ngồi xe đạp.
Không biết lời bải buôi
để mua ḷng người khác,
Nên thua thiệt cả đời
v́ không thể dối lừa ai.
Ngơ ngác buổi ra thành,
trước cuộc sống đua chen,
Mười năm sau chưa gội
rửa cho ḿnh thành dân chợ.
Lớp phèn hết bám chân,
nhưng chất chân quê vẫn c̣n đó,
Tôi tranh thủ những
tháng hè, thích về lại thăm quê.
Bè bạn theo đuôi trâu
một thời, mơ ước nh́n tôi,
Tưởng tôi thoát kiếp
ngài, nhởn nhơ hóa bướm.
Tôi nh́n vẻ hồn nhiên
của đám bạn xưa thèm quá,
Cộng một chút phù hoa
đâu thêm lớn tâm hồn.
Mỗi lần về quê bè bạn
cũ lại vắng hơn,
Gái mười bảy đă lấy
chồng, trai hai mươi đ̣i vợ.
Cô bạn xưa nách con
ngang nhà mua chịu rượu,
Đôi mắt ướt một thời
bẽn lẽn ngó bàn chân.
Xóm bên sông nhiều cô
gái rời quê,
Về thăm nhà xênh xang
lụa là hàng hiệu.
Vài căn nhà xây, đổi
đời nhờ những đồng tiền báo hiếu,
Khởi sắc một vùng quê
sao nghe có chút bùi ngùi.
Đồng bằng quê hương tôi
nhiều cái nhất ngậm ngùi:
Sản lượng lúa nhiều,
vùng cá ba sa lớn nhất,
Đầu tư văn hóa thấp và
khó nghèo cũng nhất,
Và cũng dẫn đầu, những
cô gái lấy chồng xa.
Chập tối buồn ra nh́n
bến nước cô đơn,
Vầng trăng vừa lên đă
bị mây mưa vần vũ.
Tôi chợt nhớ lần lỗi
hẹn đầu đời, trăng cũ,
Vầng trăng nghẹn hoài,
chưa tỏa sáng một vùng quê.
Hoài Tường Phong
HỮU
LOAN
và
MÀU
HOA
SIM
TÍM
UYÊN HẠNH
MỘT MỐI T̀NH
Nhà Thơ HỮU LOAN tác
giả bài thơ nổi tiếng ”Màu Tím Hoa Sim” vừa từ giă cuộc
đời đă gây nhiều luyến tiếc trong ḷng những người yêu
thơ ông và ái mộ một nhà thơ có tài. Ông đă để lại trong
tim chúng ta h́nh ảnh những đọan đời một nhà thơ chính
trực với t́nh yêu tổ quốc bền chặt và một màu hoa sim
tím của t́nh yêu lăng mạn thời tuổi trẻ không phai tàn.
Màu hoa tím, t́nh yêu của ông và
người vợ trẻ, là h́nh
ảnh quê hương Việt Nam với những ngọn đồi hoa sim và
khói lửa chiến chinh.
Người vợ trẻ Lê Đỗ thị
Ninh qua đời năm 1948, bị con nước lớn của ḍng sông
Chuồn ở Thị Long,
Nông Cống cuốn trôi.
Sáu chục năm sau cái chết của người vợ trẻ nhà thơ Hữu
Loan vẫn ôm trong
tim h́nh ảnh người vợ
dấu yêu: ”Con nước lớn đă cướp đi của tôi người bạn ḷng
tri kỷ, để lại tôi nỗi
đau không ǵ bù đắp
nổi. Nỗi đau ấy, gần 60 năm qua, vẫn nằm sâu thẳm trong
trái tim tôi”.
Bức họa chân dung nhà thơ HỮU LOAN
Được biết trên giấy tờ
ghi ngày sinh là 2/4.1916 nhưng
theo tuổi thật th́ ông
sinh năm 1914. Ông mất ngày
18/3.2010, chỉ 14 ngày
trước khi ông đầy 95 tuổi. Ông đă
từng nói ”95 tuổi mà
mất là đẹp lắm rồi”. Vừng trán cao,
sóng mũi dọc dừa, đôi
môi cân đối tạo cho ông một gương
mặt điển trai. Ở tuổi
gần 95 ông vẫn quắc thước với đôi
mắt sáng. Nếu được b́nh
chọn chắc hẳn ông phải được
đưa vào danh sách nam
nhân đẹp lăo của thế kỷ nầy.
Một người của thế giới
văn bút như ông đă phải trải qua
bao cơ cực nhọc nhằn
của cụộc sống lao động vẫn cho
người đối diện một nụ
cười ấm áp. Ông có nụ cười không
chỉ nở trên môi mà c̣n
nở sáng trong ánh mắt và thể hiện
cả trên phong cách của
ông. Điều nầy chứng tỏ dù trải
qua nhiều khốn khó khổ
đau trong đời, ḷng ông thực sự
đă có t́nh yêu có hạnh
phúc.
Nh́n Hữu Loan - Đỗ
Quang Em 1988
VĨNH BIỆT NHÀ THƠ
Nhà
thơ Hữu Loan vừa qua đời ngày 18/3.2010 tại sinh quán ở
Nga Sơn Thanh Hóa. Tên ông là Nguyễn Hữu Loan. T́m đọc
về
ông, chúng ta sẽ đọc qua phần nghề nghiệp của ông là nhà
thơ,
làm ruộng, đánh cá, thồ đá. Đôi bàn tay ông một thời đă
từng cầm
bút viết những ḍng thơ bất hủ, về sau lại phải vất vả
cày bừa, bắt
cá, đục và đập đá để kiếm tiền mưu sinh nuôi vợ nuôi
con. Theo
lời kể của ông, th́ “Tôi đă trải đủ nghề kiếm sống từ
nghề đi xe
thồ, xe cút kít, vác đá, ṃ cua, bắt ốc, không thể từ
nan việc ǵ…”
Không phải v́ viết văn làm thơ không đủ sống phải làm
nghề đập
đá kiếm tiền, mà theo phát biểu của chính ông là v́
"không thể ḥa
ḿnh chung sống với cái sai, cái xấu". Ông đă không chấp
nhận
việc bẻ cong ng̣i bút
của ḿnh viết những điều sai trái. Viết những mỹ ngữ mơ
hồ, ngụy tạo dữ kiện, bịt mắt và đóng kín tất cả sự thật
để những thế hệ của ông của con và cháu không nhận chân
được Bàn thờ cúng nhà thơ Hữu Loan - Photo courtesy
Saigon
ḿnh bị lầm, sẽ sống mù
ḷa trong cuộc đời ḿnh, đặt sức
mạnh và t́nh yêu tổ
quốc của chúng ta vào việc ủng hộ một
thế lực coi thường mạng
sống người dân, thay v́ bảo vệ dân
lo cho dân một cuộc
sống no ấm. Ông đă khí khái chọn cho
ḿnh một cuộc sống ”tự
do” không dân chủ trong thể chế cộng
sản. Đó là cái ”tự do”
phủ nhận sự kiện dùng sở học của ḿnh
qua tài viết văn làm
thơ để viết lời giả dối ca tụng một chế độ.
Lôi kéo nhiều tầng lớp
thanh niên đi vào con đường phụng sự
cho một chế độ mị dân,
mà thực tế là một thể chế đă không
ngần ngại chôn vùi tinh
hoa dân tộc giữa bốn bức tường đá, hoặc trong cuộc sống
đầy đày ải gian
nan trên những thửa
ruộng cằn cổi của các vùng núi đồi đầy chướng khí. Thay
v́ giúp dân tự do phát triển tài năng và khả năng của họ
để cùng chung xây dựng và bồi đắp một đất nước Việt Nam
thịnh vượng ḥa b́nh trong b́nh đẳng và t́nh nhân lọai.
Hữu Loan là một người
có sở học cao và có tài, chỉ v́ không chấp nhận cái sai
cái xấu của một chế
độ, ông cương quyết
không hợp tác và cam tâm sống đời nghèo khổ khốn khó. Về
sở học ông đă có tú tài Tây năm 1938 tại Hà Nội. Sau khi
có được bằng tú tài, ông được mời vào làm trong Sở Dây
thép Hà Nội, nhưng ông từ chối và đi dạy học. Về ngành
văn bút ông đă từng cộng tác với các tập san văn học
xuất bản tại Hà Nội. Về t́nh yêu tổ quốc nghĩa vụ dân sự
ông tham gia Mặt trận B́nh Dân, rồi Mặt trận Việt Minh
tại thị xă Thanh Hóa, và năm 1943, ông gây dựng phong
trào Việt Minh ở quê nhà. Khi cuộc Cách mạng tháng Tám
1945 nổ ra, ông làm Phó chủ tịch Ủy ban khởi nghĩa huyện
Nga Sơn, rồi ông được cử làm Ủy viên Văn hóa trong Ủy
ban lâm thời tỉnh Thanh Hóa, phụ trách các ty Giáo dục,
Thông tin, Thương chính và Công chính.Trong kháng chiến
chống Pháp, Hữu Loan t́nh nguyện đi bộ đội, phục vụ
trong sư đoàn 304 và làm chính trị viên tiểu đoàn và là
chủ bút tờ Chiến Sĩ của sư đoàn 304. Đầu năm 1955 sau
khi rời quân đội ông về Hà Nội làm việc tại báo Văn
Nghệ, ông tham gia Phong trào Nhân Văn-Giai Phẩm
(1956-1957) do nhà văn Phan Khôi chủ trương và một số
văn nghệ sĩ và trí thức Việt Nam khởi xướng tranh đấu
cho tự do dân chủ. Phong trào Nhân Văn Giai Phẩm bị nhà
cầm quyền Hà Nội chính thức dập tắt vào tháng 6 năm
1958, lúc măn tù ra ông bỏ Hà
Nội về sống tại quê nhà
ở Nga Lĩnh Nga Sơn Thanh Hóa vào núi ngày ngày đục đá
sống đời lao
động lam lủ. Theo lời
Bà Phạm thị Nhu vợ ông th́ hồi đó họ nghèo đến độ ông
chỉ ”ăn toàn cháo
khoai mà phải đẩy từng
xe đá to đi khắp làng để bán, và cứ mỗi vài chục bước
lại hoa mắt, dừng
nghỉ một lúc mới đẩy
tiếp được”.
NHÀ THƠ BẤT KHUẤT
Nhà thơ Hữu Loan là
người khí khái bất khuất không hề cúi đầu trước bất cứ
sức mạnh nào trong
cuộc sống, ông mang cái
hiên ngang của một kẻ sĩ chân chính. Thời gian Hữu Loan
tham gia Phong
trào Nhân Văn-Giai
Phẩm, ông đă sáng tác những tác phẩm lên án chỉ trích
hành động và việc làm
tham nhũng hại nước hại
dân của cán bộ quan chức. Sau khi phong trào Nhân Văn
Giai Phẩm bị dập tắt vào năm 1958, nhà thơ Hữu Loan bị
cải tạo vài năm và rồi bị giam lỏng tại địa phương mấy
chục năm không được quyền cầm bút. Ông kiên cường chịu
đựng sự nghèo khó mà không hề cúi đầu trước thế lực của
kẻ khác.
Bút giấy tôi ai cướp
giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết
văn lên đá.
Hai câu thơ của Phùng
Quán viết năm 1957 cho thấy khí khái của những nhân vật
trong Phong trào
Nhân Văn Giai Phẩm. Hữu
Loan bằng những tháng ngày cơ khổ đục đá mưu sinh đă
khắc sâu lời
thơ cùng h́nh ảnh thân
phận người dân Việt bất hạnh qua phong trào Cải Cách
Ruộng Đất, Nhân
Văn Giai Phẩm trong
ḷng chúng ta. Bằng quyết tâm và chí khí, ông và những
văn nghệ sĩ cùng thời
đă nuôi dưỡng niềm tin
và quyết tâm họat động cho một Việt Nam an b́nh.
Người làm xiếc đi dây
rất khó
Nhưng chưa khó bằng làm
nhà văn
Đi trọn đời trên con
đường chân thật.
CÂU CHUYỆN ĐAU XÉ L̉NG
Người bạn đời đă cùng
ông chia sẻ nhiều khổ cực đắng cay là người vợ thứ hai.
Ông kể: ”Định mệnh đưa đẩy, dắt tôi đến với một phụ nữ
khác, sống cùng tôi cho đến tận bây giờ. Cô tên Phạm Thị
Nhu, cũng là phụ nữ có tâm hồn sâu sắc. Cô vốn là một
nạn nhân của chiến dịch cải cách ruộng đất, đấu tố địa
chủ năm 1954 -1955”.
Cuộc Cải Cách Ruộng Đất
được tuyên truyền là ”chính” sách giảm tô cải cách để có
ruộng cho người nông dân cầy. Mục đích là ”đánh đổ địa
chủ, cải tạo tư sản, tư bản” lấy đất chia cho nông dân
nghèo.
Theo lời của nhiều nhân
chứng c̣n sống kể lại th́ thời đó, chánh án là một đội
viên trong đội cải
cách là cán bộ của nhà
nước, biện lư hay công tố là một bần nông đă từng làm
gia nhân trong nhà
của bị cáo, biết rơ lư
lịch khổ chủ, đứng ra chửi rủa kêu tội trạng, là kịch
bản do đội cải cách biên
sọan và đồng diễn trước
cái gọi là ”Ṭa án nhân dân”, một phiên xử nhóm giữa 2
mô đất trong làng.
Nhiều nạn nhân bị tra
tấn từ bỏ đói, bỏ khát, sỉ nhục, mắng chửi, hành hạ,
thậm chí đào một cái hố
bắt nạn nhân nằm xuống
rồi tiểu và đại tiện lên người nạn nhân, giựt tóc, đánh
đập, d́m nước rồi
kéo lên cho tỉnh lại,
dùng tre nhọn đâm xuyên thủng tay chân, thân thể. Nhiều
người không chịu
được sự tra tấn đă chết
hoặc tự tử. Xác nạn nhân bị buộc phải để phơi nắng, phơi
mưa giữa các
cánh đồng śnh thối
không cho gia đ́nh đem chôn.
Một thời kỳ hỗn lọan,
không c̣n đạo làm người, con đấu tố cha mẹ, vợ đấu tố
chồng, lănh đạo khát
máu thẳng tay bắn giết
dân. Cuộc Cải Cánh Ruộng Đất thực sự là một h́nh thức
hợp pháp hóa hành
động cướp đất giết dân.
Giới lănh đạo Việt Minh theo đường lối cải cách của
Trung Cộng trên lư
thuyết tịch thu đất nhà
ruộng vườn của các thành phần bị gán cho cái tên "Thực
dân Pháp", "Việt
gian", "địa chủ phản
động", "phú hộ ác ôn", chia cho dân cày có đất. Thực tế
sau đó các nông dân
phải đưa đất ruộng ”mới
tậu được” của họ vào chương tŕnh hợp tác xă, và nhà
nước quản lư toàn
bộ đất đai. Nông dân
sau đó vẫn trắng tay và nhà nước thâu hái ”thắng lợi”
đáp ứng nhu cầu có
lương thực nuôi quân.
Theo sách Lịch sử Kinh tế Việt Nam xuất bản tại Hà Nội
năm 2004 cho biết
cuộc Cải Cách Ruộng Đất
đợt 5, thời gian 1955-1956 được thực hiện ở 3.563 xă với
khoảng 10 triệu dân, và tổng số người bị sát hại trong
cuộc Cải Cách Ruộng Đất đợt nầy lên đến 172.008 người.
Thời Hữu Loan c̣n là
Trưởng ban Tuyên Huấn của sư đoàn 304, do tướng Nguyễn
Sơn phụ trách,
biết quân đội đói khổ
chỉ ăn toàn khoai sắn, không có gạo ăn nên ông địa chủ
bố của cô Phạm Thị
Nhu giầu có lại từ tâm,
hằng tháng đem gạo nuôi quân, và được tướng Nguyễn Sơn
đều đặn vinh
danh và ban thưởng huân
chương cho ông. Năm 1953, hai ông bà bị đấu tố và bị
giết chết. Nhà thơ
Hữu Loan biết tin đi
qua làng ấy ghé t́m, gặp cô Nhu đi mót sắn mót khoai ở
ngoài đồng mà ăn sống, quần áo lại rách rưới bẩn thỉu,
lang thang ngủ ở đường ở đ́nh làng. Ông thương hại đem
về nhà nuôi, và sau đó cưới cô làm vợ. Dù rằng thời đó
có lệnh cấm giúp đỡ hoặc lấy con địa chủ đă bị giết
trong cuộc đấu tố của phong trào Cải Cách Ruộng Đất.
Hữu Loan cưới cô Phạm
Thị Nhu 17 tuổi vào năm 1954, thời gian khi ông c̣n làm
ở báo Văn Nghệ, và sau đó bị ngồi tù v́ ng̣i bút kiên
cường dám nói lên sự thực xấu xa của giới lănh đạo. Sau
khi ở tù về, ông rời Hà Nội về quê ngày ngày đục và bán
đá kiếm sống nuôi vợ và con. Cuộc hôn nhân của ông với
cô Phạm thị Nhu đă cho ông 10 người con và hơn 30 người
cháu.
MÀU TÍM HOA SIM
Những cánh hoa tím
trong thơ Hữu Loan phối hợp sắc màu của hiện thực và dĩ
văng. Dĩ văng của
những trải nghiệm sống
làm căn bản cho một cái thấy rơ ràng vào hiện thực. Bài
thơ ”Màu Tím Hoa
Sim” mang nét đẹp thiên
nhiên của quê hương là bối cảnh tạo nên t́nh yêu lăng
mạn, là tuổi thanh
niên đầy sức sống và
chân t́nh với tổ quốc đang trong thời chiến chinh. Bài
thơ mang tâm sự và tâm
trạng của mọi hoàn cảnh
trong những gia đ́nh Việt Nam, v́ thế bài thơ được yêu
chuộng khi tất cả
chúng ta đều có thể soi
ḿnh trong đó. Bài thơ mang nỗi đau lẫn những ước mơ và
mong đợi. Qua
bài thơ chúng ta c̣n
biết được rằng ng̣ai nhiệt huyết qua sự tranh đấu chống
ngọai xâm của người
tuổi trẻ, c̣n nói lên
được tinh thần vượt thoát trong sự học đem lại cho người
tuổi trẻ một địa vị trong
ḷng người khác. Chúng
ta chạm được cái đẹp của Nhân đạo và Từ ái từ người dân,
cũng như đối
mặt với sự tàn độc bất
nhân của hàng ngũ lănh đạo chỉ biết mưu lợi cho cá nhân.
Bài thơ ”Màu Tím Hoa
Sim” mang nét đẹp đồi núi quê hương, mang cuộc t́nh thơ
mộng của tuổi mới lớn, mang sự tṛn đầy của một ước mơ,
mang tinh thần phóng khóang của một tầng lớp cha mẹ có
cái nh́n sáng suốt biết nhận chân t́nh yêu và hạnh phúc
của con ḿnh. Ông bà Lê Đỗ Kỳ đă làm đẹp vai tṛ cha mẹ
yêu thương con đúng nghĩa. Họ là những người hiểu rơ thế
nào là ư nghĩa và hành
động đáp ứng được nghĩa
của bốn từ ”môn đăng hộ đối”. Đó không là một cân lường
của sự giàu có trên tiền bạc, mà là sự tương quan tương
tức giữa hai gia đ́nh sống trong căn bản nhân, nghĩa,
lễ,
trí, tín. Một gia đ́nh
giàu có nhờ đồng tiền tham nhũng hoặc làm giàu bằng máu
và mồ hôi nước mắt
người khác không thể
gọi là môn đăng hộ đối với một gia đ́nh giàu có nhờ sức
lực và có cuộc sống
đầy nhân cách.
Ngàn hoa sim mang h́nh
ảnh đồi núi Việt Nam trùng trùng hoa tím đi vào cuộc đời
chúng ta qua con
đường văn học, đến với
ta bằng một t́nh yêu mà ai trong chúng ta cũng mơ, c̣n
là h́nh ảnh một
cuộc sống nghèo khổ lao
lực mà ông và những nhà đấu tranh cho Việt Nam tự do dân
chủ, v́ không khuất phục, v́ lư tưởng đă cùng sát cánh
trong Phong trào Nhân Văn Giai Phẩm, đă bị Tố Hữu ”chém”
thẳng tay, ghép tội và bị tù đày, đi cải tạo tư tưởng.
Những nhà văn nhà thơ nhà báo yêu Việt Nam tranh đấu cho
một Việt Nam dân chủ, đă bị cho gát bút quay về sống đời
lao lực nhể nhại mồ hôi hốc hác xanh xao và nghèo khó,
hoặc bị giam ḿnh trong tăm tối đọa đày chốn ngục tù của
khốn khó và bệnh tật phát sinh. Những người tù lương tâm
nầy, những tài hoa đất nước từ đó đă hết đường phát huy.
Những sĩ khí những bất khuất những kiên cường bị dập tắt
tiếng nói. Những lời hô hào của thế hệ Hữu Loan động
viên giáo huấn các thế hệ trẻ tiếp nối một đời sống đầy
nghị lực dựng xây gia đ́nh xă hội và đất nước Việt bị
dập tắt, thay vào đó nhà cầm quyền du thế hệ trẻ vào một
nỗi sợ hăi của viễn ảnh ”đấu tranh và ngục tù” bằng
những tuyên truyền rả rích đầy khủng bố và hăm dọa. Đạo
đức, trung trực, thủy chung và khí khái theo con đường
văn học dẫn dắt chúng ta hướng về một cuộc sống chân
thiện mỹ. Những người làm văn hóa đúng nghĩa là những
người mang vị thế giáo huấn đưa các thế hệ con cháu
hướng đến những cuộc sống lành mạnh, hun đúc được những
cá thể với ư hướng sống để xây dựng một xă hội đẹp, thay
v́ những lối sống chật hẹp đóng khung trong sự sợ hăi
hoặc đồi trụy đáng thương, đưa thế hệ trẻ đi vào ngơ
cụt. Khi những cái đẹp của cuộc đời trong một tầm nh́n
rộng lớn không hiện hữu, chỉ c̣n những mê dục tiểu tiết,
những thỏa măn tầm thường, không làm phát huy được giá
trị của một con người, xă hội sẽ đi vào những mê lầm lôi
kéo theo giới trẻ đi vào con đường đồi trụy. Khi đạo đức
luân thường nhường chỗ cho những tham vọng đáng sợ của
cá nhân giới lănh đạo sẽ làm hủy họai và tổn thương đời
sống các tầng lớp trẻ.
BÀI THƠ T̀NH HAY NHẤT THẾ KỶ
Màu Tím Hoa Sim được
xem là bài thơ t́nh hay nhất thế kỷ 20. Bài thơ đă được
các nhạc sĩ Anh
Bằng, Dzũng Chinh và
Phạm Duy phổ thành những nhạc bản nổi tiếng. Bài ÁO ANH
SỨT CHỈ
ĐƯỜNG TÀ của Phạm Duy
đă được tiếng hát Thái Thanh chuyển đi trọn vẹn nỗi đau
của người lính trẻ mất vợ và hùng khí của tinh thần
chống ngọai xâm trong thơ Hữu Loan thành nỗi đau dân
tộc. Và bài NHỮNG ĐỒI HOA SIM của Dzũng Chinh đă cho ca
sĩ Phương Dung một thành công rực rỡ một chỗ đứng vững
vàng trong giới ái mộ. Được biết nhạc sĩ Dzũng Chinh,
người phổ nhạc thơ Hữu Loan, là người Nha Trang và là sĩ
quan Tâm Lư Chiến phục vụ trong Quân Lực Việt Nam Cộng
Ḥa.
Dzũng Chinh mất tại
chiến trường miền Nam năm 1969. Khi những người lính
dưới quyền của
Dzũng Chinh đem về trao
lại cho mẹ anh chiếc đàn guitar của anh, bà đă khóc
ngất. Những người
mẹ của hai miền Nam Bắc
nước Việt có cùng nỗi đau xé ḷng khi mất con từ những
cuộc chiến tàn
độc vô nghĩa.
Nhà thơ Hữu Loan c̣n là
tác giả những bài thơ nổi tiếng trong thời kháng chiến
chống Pháp. Thơ
ông có khoảng 40 bài,
gồm có Đèo Cả, Yên Mô, Hoa Lúa, Những làng đi qua, T́nh
Thủ đô và tập
Thơ Hữu Loan. ”Ngoài
Yên Mô, tôi cũng có một vài bài thơ khác được mến chuộng
sau năm 1956, khi tôi về rồi thấy cán bộ khổ quá, tôi đă
làm bài Chiếc Chiếu, kể chuyện cán bộ khổ đến độ không
có chiếc chiếu để nằm!” (trích lời tự thuật của nhà thơ
Hữu Loan).
BÀI THƠ T̀NH BẤT HỦ
Màu tím hoa sim
Nàng có ba người anh đi
bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh
Tôi người Vệ quốc quân
xa gia đ́nh
Yêu nàng như t́nh yêu
em gái
Ngày hợp hôn
nàng không đ̣i may áo
mới
Tôi mặc đồ quân nhân
đôi giày đinh
bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
bên anh chồng độc đáo
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng thời chiến
binh
Mấy người đi trở lại
Nhỡ khi ḿnh không về
th́ thương
người vợ chờ
bé bỏng chiều quê...
Nhưng không chết
người trai khói lửa
Mà chết
người gái nhỏ hậu
phương
Tôi về
không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con
đầy bóng tối
Chiếc b́nh hoa ngày
cưới
thành b́nh hương
tàn lạnh vây quanh
Tóc nàng xanh xanh
ngắn chưa đầy búi
Em ơi giây phút cuối
không được nghe nhau
nói
không được trông nhau
một lần
Ngày xưa nàng yêu hoa
sim tím
áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa
một ḿnh đèn khuya
bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng tấm
áo
ngày xưa...
Một chiều rừng mưa
Ba người anh trên chiến
trường đông bắc
Được tin em gái mất
trước tin em lấy chồng
Gió sớm thu về rờn rợn
nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
Ngỡ ngàng nh́n ảnh chị
Khi gió sớm thu về
cỏ vàng chân mộ chí
Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim
Những đồi hoa sim
những đồi hoa sim dài
trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
tím chiều hoang biền
biệt
Có ai ví như từ chiều
ca dao nào xưa xa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có mẹ già
chưa khâu
Ai hỏi vô t́nh hay ác ư
với nhau
Chiều hoang tím có
chiều hoang biết
Chiều hoang tím tím
thêm màu da diết
Nh́n áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm, mẹ già
chưa khâu...
Màu tím hoa sim, tím
t́nh trang lệ rớm
Tím t́nh ơi lệ ứa
Ráng vàng ma và sừng
rúc điệu quân hành
Vang vọng chập chờn
theo bóng những binh đoàn
Biền biệt hành binh vào
thăm thẳm chiều hoang màu tím
Tôi ví vọng về đâu
Tôi với vọng về đâu
Áo anh nát chỉ dù
lâu...
(1949, khóc vợ Lê Đỗ
Thị Ninh)
Tháng 10 năm 2004 bài
thơ Màu Tím Hoa Sim được Công ty điện tử Vitek VTB, một
doanh nghiệp trong nước mua bản quyền với giá 100 triệu
đồng là giá cao nhất từ trước đến nay. Theo phát biểu
của Công ty Vitek VTB th́ ”Việc tham gia các sự kiện văn
hóa - thể thao là mục đích phát triển thương hiệu. Đây
cũng là một h́nh thức bảo vệ sản phẩm văn hóa. Cụ thể,
chúng tôi sẽ lưu giữ và phổ biến bản chuẩn nhất để tránh
t́nh trạng có rất nhiều dị bản của cùng một tác phẩm có
thể sẽ khiến tác phẩm bị mai một, để bày tỏ sự trân
trọng, biết ơn của ḿnh đối với những tác phẩm nghệ
thuật”. (trích lời phát biểu của giám đốc Công ty Vitek
VTB).
BÀI THƠ T̀NH HAY NHẤT THẾ KỶ 20
Bài thơ viết tay trên
đây là di bút của nhà thơ Hữu Loan và h́nh vẽ ”Nh́n Hữu
Loan” là tấm h́nh họa sĩ Đỗ Quang Em đă phác họa bằng
bút ch́ chân dung của nhà thơ Hữu Loan năm 1988, trong
lần gặp gỡ với nhà thơ Hữu Loan tại Sài G̣n. Và
trong buổi gặp gỡ với những văn nhân nghệ sĩ hôm đó, nhà
thơ Hữu Loan đă trao cho Dr. Nguyễn Đức Hiệp - chủ nhiệm
báo Đất Nước ở Úc, bài thơ đă được chính Hữu Loan chép
tay ngay ngày hôm đó để gửi tặng kiều bào ở Úc.
Màu Tím Hoa Sim viết từ
những cảm xúc đớn đau mănh liệt sau một biến cố sâu sắc
xảy ra trong đời thi sĩ Hữu Loan. Thời kháng chiến, ông
kết hôn với người vợ trẻ xinh đẹp nổi tiếng ở Thanh Hóa.
Nàng là con gái ông Lê
Đỗ Kỳ, tổng thanh tra nông lâm ở Sài G̣n. Cô Lê Đỗ Thị
Ninh vốn là học tṛ cũ được Hữu Loan kèm dạy học tại tư
gia. Cưới nhau trong kỳ nghỉ phép và sau hai tuần chung
sống Hữu Loan phải trở về đơn vị. Ba tháng sau, ông nhận
được tin vợ mất, lúc ấy cô chỉ mới 16 tuổi. Bài thơ Màu
Tím Hoa Sim ra đời hơn nửa thế kỷ trước và đă được yêu
chuộng từ đó đến giờ, từ Nam ra Bắc. Cuộc đời tranh đấu
chống ngọai xâm và chống một quyền lực sai xấu tại Việt
Nam của nhà thơ Hữu Loan cũng được nói đến. Những cánh
hoa sim tím của đồi núi quê hương trong thơ Hữu Loan
không chỉ nói về một cuộc t́nh đẹp một sự chia ly nảo
ḷng c̣n mang theo h́nh ảnh tang thương của một cuộc
chiến vô nghĩa tại Việt Nam và sự tàn ác của con người
th́ không bút mực nào tả xiết.
Những tài hoa của đất
nước Việt Nam dần dần mai một, thầm lặng biến mất trong
nghèo khó bệnh
tật. Khi đất nước chỉ
c̣n tham lam sân hận thống trị, đất nước sẽ đi thụt lùi.
Thay v́ vương lên để
đứng vững trên đôi bàn
chân của chính ḿnh, Việt Nam lại đi dần đến hoạ diệt
vong, đất nước có thể sẽ bị đặt dưới sự áp chế của một
cường quyền khác, mà chúng ta đang dần dần cảm nhận
được, đó là bá quyền Trung Quốc. Đọan đời của thế hệ Thi
sĩ Hữu Loan là chặng đường nào, và đọan đường đời của
thế hệ chúng ta sống qua nằm trong chặng đường nào của
kế họach và mưu đồ là con đường xâm lặng do Mao Trạch
Đông đề ra. Hồ Chí Minh đă phát biểu: “Về lư luận, đảng
Lao động Việt Nam theo chủ nghĩa Mác-Lênin, lấy tư tưởng
Mao Trạch Đông làm kim chỉ nam. Tôi không có tư tưởng
ngoài chủ nghĩa Mác-Lênin”.
Thơ Hữu Loan không chỉ
là những vần thơ t́nh bất hủ lại c̣n mang tính lịch sử
và giáo huấn. Chúng
ta đă học hỏi ở Nhà thơ
Hữu Loan rất nhiều. Ông sáng suốt trong t́nh yêu nước
của ḿnh, đă sống
một cuôc sống có t́nh
người và trách nhiệm, không v́ lợi ích cá nhân v́ đồng
tiền v́ danh vọng mà
mất đi chính nghĩa. Một
tài năng như ông không phát huy được trong tinh thần dân
chủ tự do của thế
giới văn bút để trực
tiếp giúp đất nước, ông đă khí khái chấp nhận đời sống
lao động nghèo khó
nhưng thanh bạch. Không
hổ thẹn với đời với gia đ́nh và xă hội khi từ khước công
việc bồi bút mà
nghĩa khí của một người
dân yêu nước và sự giáo huấn ông huân tập được đă không
cho phép ông
làm. Không cúi đầu cong
lưng như một số nhà thơ cùng thời là Tố Hữu, Xuân Diệu…
Ông ra đi trong sự
thương kính của nhân dân Việt. Cuộc đời thanh bạch của
ông là bài học là tấm
gương đáng noi theo.
Hữu Loan là thi sĩ tài ba đáng kính của Việt Nam. H́nh
ảnh của ông sẽ đẹp
măi trong màu hoa sim
tím mang mối t́nh ông trong ḷng người ái mộ và kính mến
ông. Là một thi
nhân, ông có được sự
tôn trọng to lớn của đồng bào từ Bắc ra Nam, trong nước
và tại hải ngọai, mà một số lớn những lănh đạo giàu có
những tên tuổi lớn của Việt Nam không bao giờ có được.
Gian nguy
Ḷng không nhạt
Căm thù trăm năm xa
Máu nghiêng sôi dào dạt
(Đèo Cả - Thơ Hữu Loan)
Thơ Hữu Loan được yêu
chuộng và tinh thần yêu nước trọng sự thật của ông thể
hiện rơ trong việc
không hợp tác với một
thể chế sai xấu. Những h́nh ảnh trong thơ Hữu Loan chính
là sức mạnh tạo
khí khái và niềm tin
cho những thế hệ trẻ để thấy được con đường một người
sống không thẹn với
công ơn cha mẹ, với gia
đ́nh với tổ quốc, chết không nuối tiếc hối hận, và khi
ra đi để lại tiếng thơm
của một người đă từng
sống đúng danh phận con dân nước Việt.
UYÊN HẠNH
Tháng 4/.2010
Paris
có ǵ lạ không em?
Bài của Uyên Hạnh
|
Tôi đến Paris vào những ngày
rất nóng. Mùa hạ năm nay oi bức vô cùng, có vùng
đă lên đến 40 độ và hơn thế nữa. Cái nóng của
mùa hè năm nay cũng dữ dội như cái nóng của năm
2003. Không khí khá nặng nề v́ mang cái ẩm như
của khí hậu Việt Nam. Paris không có ǵ lạ đối
với những người đi qua con đường, dăy phố, cửa
hàng với cái nh́n gói trọn trong vội vả thường
nhật và sự thờ ơ sẵn có trong cái nh́n không có
chiều sâu v́ thiếu thời giờ. Chỉ là cái nh́n để
mắt có cơ hội đảo vội một ṿng. Nh́n mà không
thấy, thấy mà không có sự chiêm ngưỡng, nên mắt
không ẩn ánh sao, không ươm hơi hưởng cái đẹp
phảng phất hương vị cuộc đời.
Ở
đâu cũng thế thôi, cũng v́ vội vả mà cuộc sống
bị chi phối! Hồ Bodensee rất đẹp v́ ở đây ta
thấy được sự hùng vĩ của núi non nổi bật trên
cái đẹp tươi mát của con nước giáp giới giữa ba
quốc gia Đức, Áo và Thụy Sĩ. Đẹp như thế mà chắc
ǵ dân chúng của ba nước đă thưởng ngọan. Đan
Mạch có Vườn Thượng Uyển với ngàn hoa đua nở,
những công viên đầy hoa, những con đường dài cây
cao bóng mát mà những người sống ở đây không có
th́ giờ để thấy. Chúng ta v́ vội vàng nên hờ
hững, v́ những chao đảo của cuộc sống mà đâm ra
vô t́nh, nên không ghi nhận được.
Tháp Eiffel
Dưới chiếc áo của du khách
trang bị bằng cái nh́n thanh thản không vội
vàng cùng với đầu óc ṭ ṃ, th́ Paris đẹp lạ
thường và... thơm quá! Những tiệm cà phê thanh
lịch có máy điều ḥa không khí với mùi hương
ngào ngạt của tách cà phê nóng, và cái hấp dẫn
có được từ các lọai bánh ngọt thơm ngon nổi
tiếng của Kinh Đô tráng lệ nầy, đă làm Paris
đẹp thêm và được yêu thích hơn. Một hớp cà phê
nóng ngon tuyệt, rồi một miếng bánh ngọt thơm
ngon đặc biệt thấm dần trên đầu lưỡi cũng đủ
cho ta thấy Paris đáng yêu rồi.
Paris là một thành phố nổi tiếng được mệnh
danh là Kinh đô ánh sáng. Về đêm Paris đẹp
lộng lẫy. Làm một khánh du lịch đến viếng thăm
Paris, xem danh lam thắng cảnh, thăm những kỳ
quan của thế giới bạn có nhiều phương tiện để
chọn lựa và được hướng dẫn rơ ràng. Này nhé,
nếu chúng ta chọn để đi một ṿng trực thăng
lượn tṛn trên bầu trời Paris xanh ngắt, với
một ṿng bay 80 km, bạn sẽ chiêm ngưỡng và
chụp được không ảnh của những nơi như: Le
Stade de France... Le Sacre’ Coeur... La
Grande Arche… L´Arc de Triomple… La Tour
Eiffel… La Geode… La Bibliotheque
Nationale...
Nếu không quen hoặc không thích
bay lượn trên bầu trời cao, bạn có thể đánh
một ṿng xe búyt thăm các nơi nổi tiếng như:
Tháp Eiffel, Champ de Mars, Viện bảo Tàng-Cung
Điện Louvre, Nhà Thờ Đức Bà - Notre Dame,
Musee D´orsay, Opera Galeries Lafayette,
Champs Elysees-Etoile, Grand Palais,
Trocadero.
Cung Điện Louvre
Các chuyến đi thăm quan
bằng xe búyt hay bằng trực thăng như thế sẽ
được hướng dẫn bằng năm thứ tiếng, qua hệ
thống chuyển dịch trên máy nghe gắn ở tai cho
du khách: Tiếng Pháp, Anh, Đức, Nhật, Tây Ban
Nha và Ư. Một điều đáng lạ là tiếng Tầu là thứ
tiếng được nói nhiều nhất trên thế giới, v́
với 6 tỷ người trên thế giới đă có đến hơn 1,2
tỷ người nói tiếng Tầu, nhưng lại không được
đưa vào chương tŕnh hướng dẫn cho du khách.
Có thể v́ theo thống kê tại đây đă cho thấy
người Tầu ít du lịch sang Pháp, hoặc không đến
thăm viếng cái xứ sở tráng lệ nguy nga nầy
thuần dạng du khách.
Thức ăn của Pháp rất ngon, rất bổ dưỡng, và
khá đắt tiền. Nếu không thích hợp với khẩu vị
bạn có thể đến viếng Khu 13. Tại đây có thể
mua được rất nhiều lọai thức ăn ngon lành hấp
dẫn ’đậm đà t́nh quê’ như phở, bún ḅ Huế, bún
riêu, bún thang v.v… các lọai bánh như bánh
bèo bánh ít bánh nậm vân vân và vân vân, kể cả
những ổ ḿ thịt dưa chua, một món ăn đơn giản
nhưng vô cùng hấp dẫn đối với dân ḿnh. Cụ thể
đă có người thích đến nỗi vừa lái xe đến Khu
13, chưa kịp t́m chỗ đậu xe đă kêu cậu con
trai nhảy xuống trước để nhanh nhanh vào mua
’cho hết tiệm’ bánh ḿ thịt để bố ’yên ḷng’
kiếm chỗ đậu xe sau. Cái nầy gọi là bị bệnh
ghiền ḿ thịt chứ không phải đói bụng!
Đi lang thang trên phố Paris bạn có thể ghé
tạt đến quán Huế Imperiale của cô Như Ninh
trên Rue de Port Mahon, nơi bán các món ăn
ngon đặc biệt của xứ Huế. Nào là bánh lá chả
tôm, nào là bánh bọc lọc, bánh bèo bánh nậm và
chả lụa... và những ly chè đá bào thơm ngon,
đặc biệt là chè đậu xanh sầu riêng, chao ơi là
thơm là ngon là mát lịm trên đầu lưỡi! Đúng là
dân Ḥang phái, vừa đẹp vừa giỏi vừa khéo, lại
vừa nhiều sáng kiến không chê vào đâu được.
Thức ăn ngon lành thanh tao trong sự tiếp đón
bằng nụ cười tươi tắn dễ thương của cô cháu
gái, được gọi bằng cái tên thân mật là Xi, có
thể là viết tắc của chữ C, từ cái tên Trân
Châu hay Bạch Cúc chẳng hạn.
Gần tiệm ăn Huế Imperiale là nhà hàng ăn của
đại tài tử Pháp, Gérard Depardieu. Một trong
những tay tài tử được đàn bà Pháp yêu chuộng.
Người nam tài tử được giới nữ mến mộ và sẳn
sàng lao vào ṿng tay ông ta không cần suy
tính. Nếu kể đến những người đàn bà vội vả ghé
thăm người thần tượng, được vẫy tay tạ từ để
cho ’đi qua’ đời ông ta sau cái chớp nhóang
đón chào của ṿng tay nồng nhiệt rộng khỏang
ít giờ, ít ngày, ít tuần hoặc ít tháng là một
cuộc t́nh th́ khó ḷng biết được là bao nhiêu.
Nh́n ông đứng nghe điện thọai di động trước
cửa tiệm ăn của ông ta thực sự chẳng có một
cái ǵ gọi là hấp dẫn lôi cuốn, nhưng không
hiểu sao lại có nhiều người đàn bà ưa làm con
thiêu thân lăn vào một cuộc t́nh như thế, có
thể chỉ để ngân nga câu ’Thà một phút huy
ḥang rồi chợt tối...’
Khải Hoàn Môn
Những người sống trong một
t́nh cảm chớp nhóang, thứ t́nh cảm đến nhanh
cũng như khi đi mà không để lại một dư âm chắc
không thể hiểu được thế nào là rung động thật
sự. Nếu cuộc đời chỉ quay ṃng trong những
t́nh cảm hời hợt, không có chiều sâu, nếu đă
quen rồi những nụ cười phơn phớt trên môi và
thiếu cái tiềm ẩn của một rung động nằm sâu
trong đáy mắt, th́ đời sống t́nh cảm như thế
đă thường nhật được gói trọn trong sự bốc đồng
và một thỏa măn nhất thời. Cái gọi là niềm vui
của những hạnh phúc nhẹ nhàng mà mănh liệt
chắc không đời nào họ biết đến. Cũng có thể,
với lối sống gom đầy những t́nh cảm hời hợt
như thế họ tạo được niềm thanh thản v́ không
vương vấn, không chờ, không đợi, không nhớ,
không thương... nên không biết được cái nhẹ
nhàng ngây ngất của thú đau thương khi con
người đang yêu. Trái tim của họ có thể không
biết rung động thật sự, cho nên ’trái tim sẽ
ngủ yên’ và rồi sẽ ’yên b́nh’ đi vào giấc ngủ
ngàn thu! Không bâng khuâng, không nao nức đợi
chờ, không ǵ cả để rồi cuộc đời sẽ qua trong
lặng lẽ. Một ngày nào khi nh́n lại chính ḿnh,
họ sẽ thấy rằng th́ ra, suốt một cuộc đời chỉ
có ’ta với ta’!
Lang thang trên phố Paris thật là thú vị và
rồi vào ngồi quán cà phê. Vừa uống cà phê vừa
thưởng thức những chiếc bánh ngọt thơm ngon
vừa nh́n những người vào ra trong quán, đi lại
trên đường phố, là một trong những hạnh phúc
nho nhỏ b́nh dị khi đến Paris. Phụ nữ Paris
yêu kiều, đàn ông Paris thanh lịch. Đặc biệt
là ’tài năng’ dùng nước hoa và sự phối hợp màu
sắc y phục của nam lẫn nữ giới th́ thật sự khó
có ai qua mặt được họ. Pháp là cái xứ sản xuất
và cho xuất cảng rất nhiều áo quần thời trang,
giày ví, thắt lưng, cà vạt, nữ trang, đồng hồ,
mỹ phẩm nổi tiếng, rất tốt rất đắt tiền và
được sự chiếu cố nồng hậu của nam cũng như nữ
giới khắp nơi trên thế giới.
Về tài chọn và uống rượu vang cho thích hợp
với thức ăn th́ có thể họ cũng chiếm một chỗ
ngồi nhất nh́ trên thế giới. Pháp là một trong
tám cường quốc trên thế giới (G8). Pháp giàu
có v́ sản lượng xuất cảng được tiêu thụ ở nước
ng̣ai. Ng̣ai những vật dụng nổi tiếng nêu
trên, về canh nông có thịt bơ sữa ngũ cốc,
thức ăn ngọt, thức uống có và không có chất
rượu. Về các sản phẩm xuất cảng khác th́ ng̣ai
các sản phẩm hóa học, dược phẩm c̣n có máy
móc, xe hơi, máy bay... Là một quốc gia
giàu có, tự do nên đời sống cao. Dân Pháp ăn
ngon mặc đẹp. Pháp có rất nhiều trang trại
trồng nho sản xuất rượu vang. Đi lần về miền
Nam nước Pháp bạn sẽ có cơ hội thăm viếng
những đồn điền trồng nho rất rộng lớn, được
nếm những lọai rượu vang đặc sản của từng vùng
trên đất nước Pháp. Đây là một h́nh thức du
lịch rất thú vị, vừa hưởng được cái đẹp của
thiên nhiên, hít thở được hương đồng gió nội,
vừa được uống qua rất nhiều đặc sản rượu vang
của nhiều nơi. Gọi là đặc sản v́ không có vùng
nào sản xuất rượu nho giống vùng nào.
Nho được trồng nhiều vùng khác nhau, càng đi
về miền nam càng nóng hơn, v́ thế các vườn nho
xanh thăm thẳm và rộng ngút ngàn được hưởng
cái mưa cái nắng và hướng gió khác nhau ở mỗi
vùng. Có khi cùng một vườn nho mà c̣n có sự
sai biệt giữa hai mùa nắng, do từ mùa nắng nầy
có được nhiều ngày nắng hơn phối hợp với ngày
mưa và hướng gió làm cho vườn nho chín theo
một độ chín khác nhau, tạo ra những đợt rượu
vang có mùi vị thơm ngon khác biệt.
Người Pháp uống rượu vang bằng trái tim. Họ
trân trọng nâng ly rượu vang trên tay, đảo nhẹ
ly rượu một ṿng rồi ’âu yếm’ khẻ nghiêng
người trên chiếc ly, môi nhẹ nở nụ cười và kín
đáo hửi cái mùi thơm của chất rượu vừa thoang
thỏang bốc lên. Từ từ nâng ly và uống những
giọt rượu với đôi mắt khép hờ để nghe cái thú
của giọt rượu đang thấm dần xuống cổ, thực sự
là đang thấm dần vào từng thớ thịt. Phải uống
đúng cách mới thưởng thức được tận cùng cái vị
ngon tuyệt hảo của giọt rượu. Thế nên, người
ta đă dùng những chiếc ly khác nhau cho mỗi
lọai rượu, v́ khi rượu được rót vào ly, th́
những giọt rượu lóng lánh sẽ ḥa với lượng
không khí trong ly thích hợp với độ chua hay
ngọt của chất rượu. Uống rượu như thế gọi là
uống rượu có nghệ thuật. Kể cả nghệ thuật cầm
ly rượu đúng cách, để không làm nóng lượng
rượu trong ly và phải ở một cái thế cầm ly
rượu với dáng dấp thanh lịch th́ người đàn ông
sẽ trở nên lôi cuốn và người đàn bà sẽ trở
thành quyến rũ hơn. Thơ mộng lắm, khi vũ trụ
được vây bọc bằng hơi men ngây ngây, để vừa
thưởng thức rượu vừa thưởng thức nhau. Đó cũng
là một trong những lư do làm người ta thích
uống rượu.
Ng̣ai rượu vang, nước Pháp c̣n là một quốc gia
nổi tiếng về phô-ma, bơ và thịt nguội. Bánh ḿ
Pháp hùnh như ngon hơn bánh ḿ Ư, cho dù Ư có
đặc tài sản xuất hàng chục lọai bánh ḿ khác
nhau trông rất ư là hấp dẫn. Buổi sáng điểm
tâm bằng những khúc bánh ḿ baguette nóng với
bơ, và một ly cà phê sữa - cafe au lait, là
tuyệt vời rồi. Cái hạnh phúc nầy tuy nhỏ nhưng
đậm đà lắm. Khi trở về lại đất nước ḿnh cư
ngụ khó t́m lại được hạnh phúc đơn giản.
Tại nhiều quốc gia Âu châu có thể mua được
nhiều lọai thức ăn trên thế giới, được nhập
cảng vào hay trực tiếp làm tại đây. Đơn giản
như bánh ḿ của Pháp, Ư, Đức v.v... nhưng
thường th́ không có được hương vị và cảm giác
như từ ổ bánh ḿ ḿnh ăn ở Pháp. Không hiểu có
phải v́ thiếu ’hương nắng gió ngàn’ v́ ở trong
một ’t́nh huống’ khác mà hương vị của khúc
bánh ḿ đă thay đổi theo. Hay v́ bánh ḿ ở
Paris làm bằng nước...sông Seine? Có thể như
vậy không nhỉ? Đây cũng có thể là một trong
những nghi vấn cần được ’nghiên cứu’ rơ hơn để
bíết, v́... ’ṭ ṃ’!
Paris vội vàng Paris đông đúc như những thủ
đô, thành phố lớn khác trên thế giới. Có thể
v́ thế mà ḍng sông Seine trở thành đẹp lạ
thường. Đẹp v́ cái trầm lặng tươi mát của con
nước chảy giữa thủ đô phồn hoa nhộn nhịp. Sông
Seine đẹp v́ hai mươi lăm chiếc cầu bắt ngang
ḍng sông, nối nhịp cho những giao tiếp của
dân Paris từ các khu vực hai bên bờ. Sông
Seine đẹp v́ những liểng hoa tươi thắm đủ mầu
lộng lẫy là trang sức qúy phái nằm dọc trên
các thành cầu. Sông Seine đẹp v́ chúng ta đă
nghe thấy được âm hưởng nụ cười, bước chân của
những cặp t́nh nhân yêu nhau say đắm, d́u nhau
đi ngang trên ḍng sông, hoặc ngồi ngắm sông
nước mà tận hưởng hạnh phúc của rung cảm tuyệt
vời khi có nhau. Sông Seine đẹp v́ những rung
động của thi nhân, người đă quá nặng ḷng với
cái rung cảm của những người t́nh một thời đă
sống và đă thở trong nao nức ngẩn ngơ của vạn
vật. Những nhà văn đă làm cho ḍng sông đẹp v́
những chuyện t́nh thơ mộng ngày nào. Chính
ng̣i bút của họ đă đưa âm hưởng của những ngày
đó trở về bên chúng ta, làm ta biết xao xuyến
trước cái đẹp của cuộc đời.
Đứng trên cầu cạnh liểng hoa tươi thắm nh́n
ḍng sông Seine nhẹ nhàng chảy ḷng bỗng ray
rức chi lạ! Cái nhẹ nhàng tươi mát của sông
nước tạo thành một ray rức nồng ấm mănh liệt
không diễn đạt được thành lời, sao nghe như
một trống vắng đă có từ ngàn năm trước. Có
phải là tiếng ḷng của con người đang ḥa âm
đồng điệu với tiếng buồn của con nước, nghe
sâu thăm thẳm như tiếng thở dài! Kỳ lạ thật,
ḍng sông cũng hiểu được tiếng người ư, hay
chỉ v́ đă bắt được cái giao động nằm sâu trong
tâm thức con người nên ḍng sông cảm động mà
biết thở những tiếng thở dài thật u uất, để
ḷng bỗng dưng đau xót quá! Ḍng sông Seine
chuyển động trong tiếng ngâm khe khẻ một đọan
thơ rất hay của Nguyên Sa:
Mai
tôi đi chắc Paris sẽ buồn
Paris sẽ nh́n theo
Nhưng nh́n th́ nh́n đời trăm ngh́n góc phố
Con đường dài thẳng măi có bao nhiêu
…
Dù hôm nay giữa một ngày tháng bảy
Chiếc tháp ngà đang ướt rũ mưa ngâu
Sông Seine về chân đang bước xô nhau
Sẽ vịn ai cho đều ḍng nước chảy
(Trích PARIS, thơ Nguyên Sa)
Paris
có ǵ lạ không em
Mai anh về em có c̣n ngoan
Mùa xuân hoa lá vương đầy ngơ
Em có t́m anh trong cánh chim
(*)
Nếu thấy được mùa
xuân đă đến và đang c̣n, th́ ở đâu trong vạn vật
cũng đều có mùa xuân. Em sẽ không t́m anh trong
cánh chim, v́ anh không xa vời ng̣ai tầm với.
Anh đang hiện diện khắp nơi, trong tim em, trong
làn gió, trong hương nắng, trong ánh mắt, trong
nụ cười. Có ngay trên bước chân vội vàng của
người dân Paris, trong nụ cười rộn ră của du
khách - những người cố gắng thu thời gian đang
ôm lấy họ vào trong ḷng ống kính. Có cần không,
để đi t́m một cái ḿnh đang có! Đúng hơn, th́
phải mỉm cười và trân trọng ôm ấp, ủ cho ấm măi
một ân t́nh...
Anh sẽ
chép thơ trên thời gian
Lời thơ ṭan những chuyện hờn ghen
V́ em hay một vầng trăng sáng
Để lúc xa vời đỡ nhớ nhung... (*)
(*
Trích:
Paris
Có
Ǵ
Lạ Không Em? Thơ Nguyên Sa)
Thơ mộng quá
một ân t́nh, đẹp như cơn gió thỏang trên non,
ấm áp như giọt nắng đọng trên cánh đồng rực rỡ
ngàn hoa dại, nồng nàn như môi ai cười trong
nắng ấm Paris, trong hơi thở ngọt ngào, và
trong ánh mắt lung linh ươm sao trời của một
bầu trời đêm Paris bát ngát trên ḍng sông
Seine lặng lẽ trôi.
Uyên Hạnh, Paris tháng 7.2006
(thương tặng Đ̣an Thị Phi Yến, để nhớ những
ngày ở Paris vừa qua)
|
HƯƠNG
XƯA
UYÊN
HẠNH
Chạy xe vào khu
Cabramatta, cho xe vào băi đậu, trả 5 đô Úc, bách
bộ qua vài con đường
ngắn trong khu
phố Việt, thanh thản trong con nắng nhẹ nhàng của
mùa đông Sydney chúng
tôi đến ngay một
quán ăn nằm trên đường John Street. Cabramatta là
Little Saigon của dân
Việt chúng ta tại
xứ Đại Thử, báo chí Úc gọi là Vietnamatta của
Sydney. Hương Xưa là tên
quán ăn Việt với
đặc thù của các món ăn miền Bắc, nhất là các món
ăn của Hà Nội ”ngày
tháng cũ”. Quán
bán chả rán, bún chả thịt nướng - được nướng bằng
than hồng, cơm gạo
thơm với thịt
đông dưa chua. Nhưng đặc biệt hơn cả là hai món
Bún ốc và Phở gà chính gốc
Hà Nội.
Phở gà
của quán rất ngon, được nấu bằng lọai gà nuôi
trong vườn gọi là gà đi bộ. Gà đi bộ
là gà thả chạy tự
do trong sân mổ kiếm côn trùng và được nuôi bằng
hạt ngũ cốc không pha
trộn hóa chất.
Khác với lọai gà công nghiệp nuôi trong chuồng,
được xếp đứng trong các ô
lưới vuông dài
chật hẹp có một diện tích nhỏ vừa ôm lấy cơ thể
một con gà và được nuôi
bằng hằng lọat xô
thức ăn đầy hóa chất đổ dài theo máng ăn. Lọai gà
nầy chỉ đứng một chỗ
để ăn và đẻ trứng
hoặc để lấy thịt. Gà được thả đi lại trong vườn có
thịt săn chắc. Dĩa thịt gà
lọai nầy rất bắt
mắt, nh́n vào là muốn ăn ngay. Da gà mỏng bám sát
phần thịt và rất thơm
ngon, khác với
lọai gà công nghiệp có lớp da đầy mỡ, thịt lại mềm
và bở sau khi được nấu
chín.
Phở Bắc Bún Huế
Bất cứ một lọai
thức ăn, nước uống, trái cây, rau tươi, tôm, cá,
thịt, thực phẩm, đồ dùng nào
cần đến đều t́m
thấy được ở Cabramatta. Người ḿnh bảo rằng ở đây
mua được hàng
ngon tươi tốt và
đủ mặt hàng c̣n hơn tại Sài G̣n Hà Nội. Tiệm ăn
t́m thấy khắp nơi. Món
ăn ba miền ở đâu
cũng có. Không cần phải là người miền Bắc mới t́m
đến quán phở, người
Huế mới t́m đến
tô bún ḅ gị heo và người Nam đi t́m cuốn chả
gị, tô hủ tiếu, dĩa bánh
xèo. Phở đă trở
thành món ăn quốc hồn quốc túy của ba miền, thế
nên người Sài G̣n hay
người Huế nấu phở
cũng ngon không kém ǵ người Hà Nội. Có một điều
là bát phở ngon đối
với người Hà Nội
phải là bát phở nấu và ăn theo đúng cách Hà Nội.
Bún ḅ Huế ngon phải
là tô bún nấu và
dọn theo đúng với nghệ thuật của “Huế xưa”.
Nói đến phở Hà
Nội, đă có nhiều chuyên gia nấu phở Hà Nội mở các
khóa dạy nấu ăn,
nhưng khi tŕnh
bày cách thức nấu một nồi phở gà chẳng hạn, cùng
cách bày dọn một bát
phở đă cho thấy
ngay lối nấu như thế không ḥan ṭan cho ta một
bát phở gà chính gốc Hà
Nội, mà đă pha
trộn hơi hướm “nghệ thuật phở Miền Nam và các
thành phố lân cận”. Bát
phở gà Hà Nội
chính gốc sẽ không được nấu bằng cánh hoa hồi. Tô
phở gà Hà Nội chính
gốc không dọn với
giá, húng quế, ng̣ gai cùng tương đen (tương ngọt)
và tương đỏ (tương
cay). Bát phở gà
Hà Nội chính gốc phải được nấu bằng nước xương gà
hoặc gà già, tuyệt
đối không dùng
nước lèo hầm bằng xương ḅ hay xương heo của nồi
phở ḅ, rồi dùng thủ
thuật “biến hóa”
thành nồi nước dùng tưới vào bát phở gà đă có sắp
sẵn thịt gà trên bánh
phở và cho thêm
một ít nước mỡ gà vào. Dù rằng đây là một tô phở
gà nóng hổi hấp dẫn,
nhưng không phải
là tô phở gà chính gốc Hà Nội.
Hành hương cắt
lát dày chiên vàng với mỡ gà sẽ cho mùi thơm của
gà. Vất bỏ nước mỡ gà
chỉ lấy tóp mỡ
gà. Tóp mỡ gà gói chung với số hành hương đă phi
vàng trong một miếng vải
thật thưa với mấy
gốc ng̣ (rễ ng̣) và một thanh quế nhỏ, thả vào nồi
nước lèo (nước
dùng/nước phở nấu
bằng xương gà hoặc gà già, tuyệt đối không pha
trộn hoặc dùng xương
ḅ xương heo)
chúng ta sẽ có mùi thơm của tô phở gà chính gốc Hà
Nội. Dùng hoa hồi để
nấu phở gà, mùi
hoa hồi sẽ át mùi thịt gà, là lư do không nên dùng
cánh hồi để nấu phở gà.
Là thực khách đến
từ Âu châu, chúng tôi t́m thấy tại quán Hương Xưa
hương vị thanh tao
của tô phở gà sau
khi ăn xong. Không như ở một vài tiệm phở khác,
tuy nổi tiếng, nhưng
sau khi ăn xong,
trong cổ họng và trên đầu lưỡi mang đầy chất mỡ
béo ngậy và mùi vị bột
ngọt thật khó
chịu. Hương Xưa dọn bát phở gà vừa lớn, nước trong
và thơm không có mở
gà lềnh bềnh trên
mặt bát cũng không có thịt gà nằm trong bát. Trong
bát phở gà dọn cho
thực khách chỉ có
bánh phở và nước lèo. Thịt gà được cắt thành miếng
dọn riêng trên một
chiếc đĩa, điểm
trang bằng bốn năm quả trứng gà non, vài lát gan
hoặc mề gà. Bên cạnh đĩa
thịt gà là một
chiếc đĩa bé đựng một ít muối tiêu nằm khiêm
nhượng dưới những sợi lá
chanh thái rất
nhỏ. Một múi chanh được vắt vào đó, dùng để chấm
thit gà trong khi ăn bát
phở nóng. Với bát
phở Hà Nội, sau khi ăn xong nước phở c̣n lại trong
bát vẫn trong veo.
Trái với “dung
nhan” bát phở “ba miền” có rau quế, ng̣ gai, giá
th́ nước phở bị đậm màu và
vẫn đục do tương
đỏ tương đen được ḥa vào.
Cũng thế, khi nói
đến tô bún ḅ Huế sẽ có nhiều cách nấu khác nhau.
Tô bún ḅ Huế “pha
chế” được dọn với
giá, rau răm, ng̣, hành lá và bắp chuối cắt mỏng.
Trong tô bún ḅ Huế
c̣n có mấy lát
huyết, đôi khi là một đùi vịt. Bún ḅ Huế thường
rất cay, khi ăn người ta c̣n
cho thêm nhiều
tương ớt vào cay đến “xé họng” và bỏ thêm nhiều
giá và hành ng̣ vào. Tô
bún ḅ Huế chính
gốc là tô bún không có rau răm, ng̣, hành lá trộn
chung với bắp chuối và
giá. Nước bún
phải rất trong do sự kiên nhẫn vớt bọt của người
nấu và phải cho lửa nhỏ khi
hầm thịt và
xương. Luôn luôn dùng tô cở nhỏ để múc và dọn bún.
Chiếc tô lọai nầy chỉ lớn
gần gấp đôi cái
chén ăn cơm. Trong tô là những sợi bún to trung
b́nh nhưng trong và dai,
chiếm một phần
nửa của tô. Trên mặt bún được rải thêm một ít lát
hành củ cắt thật mỏng,
trước khi nước
bún được chan vào nóng hổi với những lát thịt ḅ
có gân và một khoanh gị
heo nhỏ cắt mỏng
tṛn trịa. Một ít hành lá và ng̣ cắt nhỏ cùng tiêu
bột được thêm vào và
dọn ra. Tô bún
không cay. Một dĩa nhỏ dọn kế bên với ớt trái cắt
lát thật mỏng, vài lát chanh
và một dĩa tương
ớt nhỏ. Tô bún ḅ Huế như thế được dọn trong cung
vua. Sau này được
truyền ra ng̣ai
cho dân chúng thưởng thức, là bún ḅ Huế chính
gốc.
Nếu đem
Cabramatta so sánh với Khu 13 của Paris th́
Cabramatta của Sydney phồn thịnh
và giàu có hơn
rất nhiều. Chỉ riêng về vấn đề ẩm thực, những hàng
quán tại Cabramatta với
các món ăn đậm đà
hương vị quê hương quá sức hấp dẫn đă dễ dàng lôi
kéo thực khách
phương xa, và cho
họ có được cái hạnh phúc nhẹ nhàng vui vầy bên bạn
bè và người thân
thương của ḿnh.
Sydney là thành phố lớn nhất của Úc, với một diện
tích trên 12.000 km2,
thuộc Bang New
South Wales - viết tắt là NSW. Sydney có trên 4,3
triệu người, trong đó có
khỏang 100.000
người Việt.
Opera House -
Sydney
(ảnh cuả australian1.com)
Harbour Bridge - Sydney
(ảnh
cuả
fastmatch.com)
Opera House và
những thắng cảnh tại Sydney
Thắng
cảnh đầu tiên du khách thường đến
viếng tại Sydney
là Opera House. Nhà hát
lớn h́nh con ṣ,
thực sự là h́nh chiếc tàu
với những cánh
buồm no gió, một tác phẩm
tuyệt vời của
Jorn Utzon thiết kế trên mũi
đất trong vịnh
Sydney. Jorn Utzon (1918-
2008) là kiến
trúc sư tài ba nổi tiếng người
Đan Mạch. Nhà hát
Opera Sydney dài 185
mét và rộng 120
mét, gồm 1.000 pḥng,
với một chi phí
xây dựng là 102.000.000
AU $,. Opera
House được Nữ hoàng Elizabeth II cắt băng khánh
thành vào ngày 20 tháng
10 năm 1973. Hằng
năm có trên 200.000 khách theo các tour du lịch
đến viếng, và một số
lượng khán giả
khoảng 2.000.000 người tham dự các buổi tŕnh diễn
tại đây. Opera House
được đưa vào Danh
sách Di sản Quốc gia năm 2005, và được ghi vào
Danh sách Di sản
Thế giới năm
2007.
Một trong những
thắng cảnh được thăm viếng khác là Harbour Bridge.
Từ Nhà Hát Lớn
Opera House du
khách có thể nh́n về cây cầu nổi tiếng và thấy
được từng đ̣an người đang
đi bộ trên thành
cong của chiếc cầu. Cây cầu bắt ngang thành phố
cảng với một tổng chiều
dài trên 1600 m.
Harbour Bridge của Sydney được khánh thành năm
1932. Harbour Bridge
không là cây cầu
sắt lớn nhất, nhưng là cây cầu rộng nhất thế giới.
Sydney Tower
(ành cuả fastmatch.com)
The Rocks,
Darling Harbour, Museum of Contemporary Art,
Susannah Place Museum,
Sydney
Observatory.. là những nơi tại Sydney được sự thăm
viếng khá đông của du khách.
Darling Harbour
là khu mua sắm đi lại khá nhộn nhịp. Có hơn 120
cửa hàng tại đây, 50 quán
bar, tiệm cà phê
và tiệm ăn.
Thủ đô Canberra.
Canberra nổi tiếng với sự vĩ đại của hai Ṭa Quốc
Hội cũ và mới cùng
với Viện Bảo Tàng
và Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh. Một đại lộ rộng
trải dài nối Viện Bảo
Tàng và Đài Tưởng
Niệm Chiến Tranh với Ṭa Quốc Hội. Đứng ở đầu nầy
của Viện Bảo
Tàng có thể thấy
Ṭa Quốc Hội nằm xa tít đằng kia. Dọc theo hai bên
con lộ dài và thẳng đó
là mô h́nh những
tượng đài kỷ niệm nho nhỏ của các chiến dịch quân
sự, trong đó có đài
tưởng niệm chiến
tranh Việt Nam. Các đài tưởng niệm nầy là những
tác phẩm điêu khắc
khác nhau.
Toà Quốc Hội
Liên Bang Úc - Canberra
(ảnh cuả bibinoz.com)
Viện Bảo Tàn Chiến
Tranh - Canberra
(ảnh cuả lackwit.net)
Viện Bảo Tàng
Chiến Tranh và Đài Tưởng Niệm
Hôm 22 tháng 6
nhóm chúng tôi đến tham quan Caberra. Hướng dẫn
thăm Ṭa Quốc Hội và
Viện Bảo Tàng
Chiến Tranh là một vị cựu trung tá không quân của
QLVNCH. Nhờ thế chúng
tôi đă thâu thập
được những thông tin rất phong phú. Chúng tôi được
đưa thăm những căn
pḥng chính phủ
Úc đă cho dựng lại những trận chiến nổi tiếng
trong hai cuộc Thế Giới Đại
Chiến. Sau đó là
các khu trưng bày khí cụ và chiến cụ. To lớn như
một chiếc tàu ngầm của
Nhật đă bị thủy
lôi bắn trúng trong một cuộc tấn công cảng Sydney
vào năm 1942. Những
khối súng pḥng
không cao lớn nặng nề, những chiếc máy bay thời
chiến. Bước vào khu
vực của các chiếc
trực thăng Seasprite đôi mắt vị cựu trung tá h́nh
như chùng xuống, một dĩ
văng hiện về…
Chúng tôi được ông hướng dẫn vào những căn sảnh
rộng lớn ngồi xem các
cuộc không chiến
với âm thanh nổi làm cho các cuộc không chiến trở
nên rất sống động.
Cuối cùng trước
khi ra về chúng tôi được xem cuốn phim tài liệu về
trận chiến Long Tân.
Một trận đánh
Quân lực Úc rất hănh diện v́ sự can trường của số
lượng 108 người lính Úc
đă dũng cảm chống
chọi trong hai ngày với lực lượng một sư đ̣an Việt
Cộng gồm 2.500
lính.
Trận Long Tân là
trận đánh nổi tiếng nhất của quân đội Úc trong
chiến tranh Việt Nam.
Cuộc đụng độ này
xảy ra vào hai ngày 18 và 19 tháng 8 năm 1966 tại
một khu rừng cao su
gần xă Long Tân,
phía nam Vũng Tàu Việt Nam. Ngày 16 và 17 tháng 8,
khu đồn trú của
quân Úc tại Núi
Đất bị bắn pháo liên tục. Khoảng 3 giờ chiều ngày
18 tháng 8, tiểu đội 11
của trung đoàn 6
đang đi tuần tra trong khu rừng cao su gần xă Long
Tân đụng phải một lực
lượng khá hùng
hậu của Việt Cộng. Tiểu đội 11 do thiếu úy Úc
Gordon Sharp chỉ huy, bị tấn
công mănh liệt và
không có đường thoát, nhưng họ vẫn không lùi bước.
Trong cơn mưa tầm
tă, đại tá Harry
Smith kêu gọi pháo binh yểm trợ và trực thăng tiếp
tế đạn dược. Sau hai
ngày chiến đấu,
quân Úc bảo vệ được khu vực kiểm soát của họ, Việt
Cộng buộc phải rút
lui. Được biết
lực lượng tham chiến trận này của Việt Cộng là
trung đoàn 275 với gần 2.500
binh lính. Quân
đội Úc rất hănh diện về tinh thần chiến đấu anh
dũng của binh sĩ Úc trong
Trận Long Tân.
Cùng ngồi xem cuốn phim nầy với chúng tôi là một
vị cựu biệt kích dù cấp tá
của QLVNCH, chúng
tôi lại môt lần nữa
được nghe những
giải thích tường tận của
trận chiến năm
đó.
Đường vào Đài
Tưởng Niệm
Đường vào Đài
Tưởng Niệm của Thủy Lục
Không Quân Úc,
với những dăy hoa pensée
trắng trồng hai
bên. Ngay giữa là chiếc hồ
dài và cạn h́nh
chữ nhật. Nước trong vắt
cho thấy những
đồng tiền được quăng vào
đó khi đưa ra lời
ước nguyện. Giá mà ước ǵ
được nấy, có thể
chúng ta khi đứng bên bờ
hồ nầy trong
khuôn viên Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh cầu xin một
điều: ”Nguyện cầu anh
linh những người
nằm xuống v́ đại nghĩa, nguyện cầu hồn thiêng sông
núi xin hăy phù hộ
độ tŕ những
người lănh đạo tham lam có thể thấy rơ nỗi đau của
các dân tộc, mà buông đao
đồ tể diệt ḷng
tham lam đánh đổ sự sân hận ngu si của chính họ,
để chấm dứt chiến tranh
trên ṭan thế
giới, cho bao nhiêu người thóat được cảnh đọa
đày.”
Ṭa Quốc Hội
Rời cuộc chiến
Long Tân với tiếng súng nổ chát tai, tiếng hét vào
máy của nhân viên truyền
tin, tiếng máy
bay trực thăng, những xác chết của người lính nằm
vắt trên đường và h́nh
ảnh bùn lầy vùng
đất đỏ… Rời Viện Bảo Tàng Chiến Tranh, đứng bên
nầy chúng tôi có thể
nh́n thấy Ṭa
Quốc Hội nguy nga đồ sộ phía bên kia. Hai bên cách
nhau một đại lộ không
dài lắm nhưng khá
rộng.
Capital
Hill Canberra
(ảnh cuả scientology-canberra.org.au)
Ṭa Quốc Hội Mới:
Năm 1978 đă có quyết định xây dựng Ṭa Quốc Hội
Mới nầy trên Capital
Hill. Chi phí
thiết kế xây dựng có tổng số trên 1,1 tỉ $. Nữ
hoàng Elizabeth II đă cắt băng
khánh thành Ṭa
Quốc Hội nầy vào ngày 9 tháng 5 năm 1988.
Ṭa Quốc Hội mới
và cũ nh́n từ hướng đông bắc Hồ Burley Griffin
Hôm đến tham quan
Canberra ngày 22/6, chúng tôi đă vào thăm Ṭa Quốc
Hội nguy nga
nầy. Một ngày sau
đó Thủ tướng chính phủ, ông Kevin Rudd từ chức và
tiếp đó ngày 24/6
bà phó thủ tướng
Julia Gillard vào ngồi ở cương vị thủ tướng của Úc
châu.
Một chuyến tham
quan thật tuyệt với bao nhiêu điều học hỏi được.
Qua cửa kính xe trên
đường trở về
Sydney, chúng tôi nh́n những cụm nắng chiều nhạt
dần và màn đêm từ từ phủ
kín khung trời.
Hôm đó trên đường về Sydney mưa bay lất phất thật
buồn.
Canberra
và
Chiếc Lá Thu Phai
Trái với ṿng xe
đi về, không khí trong chuyến xe đến Canberra ngày
22/6 hôm đó thật vui.
Nhóm chúng tôi
năm người được xếp ngồi gần nhau, trong đó có hai
cô hoa hậu Cali 2010
trẻ đẹp tính t́nh
rất dễ thương, bà mẹ của một trong hai cô hoa hậu,
và một người bạn gái
tôi mới quen. Cô
bạn gái của tôi có một giọng ca rất thanh và
truyền cảm đă làm cho chuyến
đi thêm phần ướt
át. Nhiều bản nhạc hay đă được mở cho nghe khi xe
lăn bánh trên con
đường xa lộ dài
mịt mùng nối Sydney với Canberra. Một trong những
bài hát đă được chúng
tôi thảo luận đó
là bài Chiếc Lá Thu Phai, nhạc và lời của Trịnh
Công Sơn.
Mùa xuân quá vội.
Mười năm tắm gội. Giật ḿnh ôi chiếc lá thu phai
Người đâu mất
người. Đời tôi ngốc dại. Tự làm khô héo tôi đây
Cuồng phong cánh
mỏi. Về bên núi đợi. Ngậm ngùi ôi đá cũng thương
thay..
Có phải ”Mùa
Xuân” được nói đến trong bài hát là ”T́nh Yêu”, và
mười năm tắm gội là thời
gian 10 năm ngụp
lặn trong hạnh phúc. H́nh ảnh ”chiếc lá thu phai”
thật quá hàm súc. Đó là
h́nh ảnh của sự
rụng rơi, cũng là h́nh ảnh của sự úa tàn, sự mất
mát. Mùa thu trong thơ và
nhạc bao giờ cũng
là h́nh ảnh của một dĩ văng ngậm ngùi. Hạnh phúc
mười năm nghe qua
là một thời gian
rất dài, nhưng chính v́ câu ”mùa xuân quá vội” lại
cho ta cái cảm giác ngỡ
ngàng của một
hạnh phúc ngắn ngủi mong manh, được bổ sung bởi từ
”giật ḿnh” nghe
chiếc lá thu
phai…Khi t́nh yêu vỗ cánh ta mới cảm nhận cái hạnh
phúc ḿnh đă có, mà tiếc
nuối khôn nguôi…
Nếu là t́nh yêu
chân thật tôi sẽ không mất người. Tại sao tôi ngốc
dại, oằn người trong nỗi
đau để thương để
nhớ để làm cuộc đời ḿnh cằn cỗi. Nếu thật sự yêu
người, ta đă có người
và đó là hạnh
phúc của riêng ta. Yêu mà đ̣i hỏi phải được đáp
lại là ta yêu ḿnh. Yêu và
hạnh phúc với
chính t́nh yêu đó, là ta đă thực sự yêu người.
T́nh yêu đó làm sao mất được!
Cuồng phong cánh
mỏi. Về bên núi đợi. Ngậm ngùi ôi đá cũng thương
thay
Bôn ba bương chải
rồi cũng xếp cánh phù du. Gió có bay ngàn hướng
gió cũng về nằm ngủ
trên ngàn. Tĩnh
lặng như đá cũng thấy động ḷng cho một cuộc t́nh
quá mỏi mệt. Một cuộc
t́nh chỉ mong
chiếm trọn làm sở hữu của nhau, bởi v́ trong tư
tưởng của ḿnh, người và
t́nh yêu của ta
là hai sự kiện riêng biệt, ta và người là hai thực
thể của một điều kiện độc
nhất: phải là của
nhau.
Ngẩn ngơ trong tư
tưởng cao vời của một t́nh yêu huyền thọai trong ư
nhạc họ Trịnh, bài ca
sau đây đă đưa
chúng tôi về một hạnh phúc êm dịu của ḍng nhạc
trữ t́nh mang ước mơ
thật gần, cho ta
nhiều xao xuyến. Giọng hát Tuấn Ngọc làm ấm lời
gọi nhẹ nhàng dịu ngọt
của người t́nh
trong ”T́nh Tự Mùa Xuân” mà người nhạc sĩ tài hoa
Từ Công Phụng đă viết
và gửi đến chúng
ta:
Em, lại đây với
anh! Ngồi đây với anh, trong cuộc đời này
Nghe thời gian
lướt qua, mùa xuân khẽ sang
chừng như không
gian đang sưởi ấm những giọt t́nh nồng
Em, lại đây với
anh! Ngồi đây với anh, trong cuộc đời này
Bên ngàn chim hót
ca, này em có hay
mùa xuân đang mở
toang trong mắt người t́nh... mênh mang…
Du khách đến
Sydney thường bị lôi cuốn bởi vẻ đẹp của thành phố
cảng nầy. Tháng sáu
mùa đông bầu trời
Sydney vẫn xanh và ngàn mây vẫn trắng. Tháng sáu
mùa đông trời vẫn
trải xuống gịng
nước dải nắng vàng rực rỡ. Sydney lấp lánh bên con
nước xanh trong.
Sydney chan ḥa
hương nắng trên Harbour Bridge. Gần cuối ngày,
nắng chiều dịu dàng
giang đôi ṿng
tay ôm trọn Opera House trước khi rời bước, tạo
cho Sydney một vẻ đẹp
quyến rũ đến ngẩn
người.
Ngày đi Canberra,
nhóm chúng tôi gồm 14 người chia nhau ngồi trong 2
chiếc xe vượt 300
km đường dài từ
Sydney đến Canberra. Và cùng ngày, cũng trên con
đường đó, với 3 tiếng
đồng hồ xe chạy
trở về lại Sydney. Trong chuyến đi chơi chung với
nhau trước khi giă từ để
mọi người
trở về lại đất nước ḿnh đang cư ngụ, một cô trong
nhóm đă cất cao câu hát
trong nụ cười nửa
đùa nửa thật: “Ngày rời Sydney em đă để quên con
tim…”
Canberra Muà Hoa Nở
(ảnh
cuả
jopekandleah.blogspot.com)
UYÊN
HẠNH
Kỷ niệm Hội Ngộ Trường
Xuân 20/6.2010
Tháng Sáu Mùa Đông
Sydney/Úc Châu
LÂU ĐÀI T̀NH SỬ
UYÊN HẠNH
Những thành phố nằm bên bờ biển xanh dễ thu
hút du khách v́ vẻ đặc thù của biển nước xanh trong.
Hải sản
từ các thành phố nầy sẽ cống hiến những món ăn ngon
ngọt. Đặc biệt đối với người dân từ những đất nước
chỉ thấy rừng hoặc núi đá, sa mạc th́ những ngày
nghỉ hè tại thành phố biển hoặc một thành phố cảng
là giấc
mơ cần thực hiện. Nhiều quốc gia chỉ có rừng thiên
nhiên, công viên, quảng trường nhưng du khách chọn
làm
thành phố du lịch để xem ngắm lối kiến trúc hiện
đại, sự phồn thịnh và giàu có. Đến những thành phố
nầy du
khách có cái thích thú khi ngồi quán cà phê, ngắm
phố phường, mua sắm hoặc vào những tiệm ăn đắt tiền
thưởng thức những món ăn ngon và lạ của những người
đầu bếp giỏi. Những cuộc du lịch như thế tạo nhiều
thư giăn cho tinh thần và cơ thể sau một năm làm
việc mệt nhọc. Người Âu Châu ở các nước Bắc Âu, Đức,
Bỉ, Áo, Ư, Pháp… vào mùa hè họ có thể đi Mỹ đi Úc
hoặc đi đến các nước Á Châu như Thái Lan, Nhật Bản,
Singapore, Việt Nam.
Những chuyến đi để lại nhiều cảm giác sâu đậm phần
lớn là những chuyến đi thăm viếng ngắm nh́n các
thắng cảnh được xếp vào hàng di sản thế giới. Nơi
đây du khách đứng được trong lịch sử của một đất
nước,
cảm nhận được những thăng trầm của một thời đại vàng
son, những ẩn tàng vương giả, những t́nh sử một
thời đă qua, c̣n tiềm tàng trong nền văn hóa
hiện đại và tâm t́nh của người dân xứ đó. Hẳn nhiên sống
và
lớn lên trong thực chất một nền văn hóa phong phú tâm
t́nh con người sẽ mang những nét đẹp đó mà đi vào
cuộc sống. Những kiến trúc cổ đại cũng như hiện đại sẽ
là một trong những điểm lôi cuốn bước chân du
khách.
Nếu chỉ là giấc mơ chắc hẳn nhiều người mơ làm du khách
đến
Âu Châu. Nếu thực hiện được, ít nhất một lần trong đời
phải là
du khách của Châu Âu, đến thăm viếng những nơi như Paris
của Pháp, Bayern và Bodensée của Đức, Salzburg và Wien
của
Áo, các thành phố như Milano và Venezia của Ư, thác nước
sông Rhine của Thụy Sĩ và nhiều nơi nổi tiếng của Âu
Châu.
Thác sông Rhine
Thác nằm trên sông Rhine giữa các bang của Schaffhausen
và
Zürich miền bắc Thụy Sĩ. Sông Rhine là một trong những
con
sông dài nhất của Âu Châu.
Du khách đi thuyền đến chân thác sông Rhine và trèo lên
đỉnh mơm đá nhỏ
giữa gịng nước dưới chân con thác. (Foto: Uyên Hạnh -
Tháng 7/2010)
Một trong những gịng sông nổi tiếng đẹp của Âu châu là
gịng
sông Danube bắt nguồn từ Rừng Đen của Đức chảy sang Áo
và nhiều nước của miền Trung và Đông Âu, cuối cùng sông
đổ
ra Biển Đen. Danube dài 2.850 km. Sông Rhine dài 1.232
km
bắt nguồn từ Thụy Sĩ chảy ngang qua Đức, là gịng sông
dài
nhất nước Đức. Gịng sông Rhine được liệt vào hàng di
sản
thế giới UNESCO vào năm 2002 cùng tên gọi “Những nhánh
sông Rhine lăng mạn” với mấy mươi lâu đài xây dựng theo
ḍng nước chảy của con sông Rhine.
Du lịch tại Âu Châu tính từ những nước của vùng Bắc Âu
như Na Uy, Thụy Điển, Phần Lan là ba quốc gia có
biên giới giáp ranh không phải qua phà hay cầu. Thụy
Điển nối liền Đan Mạch bằng cây cầu Øresund. Sau
Đan Mạch là Đức, hai nước giáp giới nhau. Từ Đức du
khách có thể chạy xe đến các nước nằm kề biên giới
với Đức như Bỉ, Luxemburg, Pháp, Áo, Ư là những quốc gia
phồn thịnh, có một nền dân chủ vững chắc, một
sự an ninh vững chải là những yếu tố tạo nên sự chiếu cố
của du khách.
Đức thu hút rất nhiều du khách nhờ vẻ đẹp thần kỳ của
các lâu đài nổi tiếng thế giới như Lâu đài
Nymphenburg tại thành phố Munich là một kết hợp hài ḥa
độc nhất vô nhị giữa công tŕnh kiến trúc và công
viên lâu đài. Hằng năm có trên 300.000 khách đến viếng
thăm lâu đài nầy. Munich c̣n có Cung điện München
và nhiều thắng cảnh khác. Munich là thủ phủ của Bayern,
đặc biệt lôi cuốn khá đông đảo người dân khắp nơi
tại Đức và du khách trong Lễ Hội Bia Tháng Mười. Một lễ
hội đặc biệt của thành phố Munich với xe hoa, các
cuộc diễn hành nhộn nhịp tưng bừng và những ly bia có
dung lượng một lít.
Bayern có nhiều ṭa lâu đài nguy nga đồ sộ. Đặc biệt là
ṭa lâu đài Neuschwanstein được Vua Ludwig II xây
dựng vào thế kỷ thứ 19. Vua đặt tên ṭa lâu đài nầy là
New Hohenschwangau Castle. Sau khi nhà vua qua
đời ṭa lâu đài được đổi tên là Neuschwanstein.
Lâu đài Neuschwanstein
Hằng năm có trên một triệu ba trăm ngàn người đến thăm
viếng
Lâu đài Neuschwanstein tại Bayern. Lâu đài
Neuschwanstein
có một lực thu hút rất mạnh số lượng du khách khắp nơi
trên
thế giới nhờ thiết kế mang sắc thái quyến rũ của Thời
đại Lăng
mạn. Lâu đài nầy cũng là nguồn sáng tạo và kiểu mẫu cho
các
lâu đài trong Disneyland. Nhiều hăng phim đă đến đây để
quay
nhiều phim cổ tích.
Bước chân vào căn pḥng ngủ của vua Ludwig II ngày xưa,
du
khách không khỏi mang cảm giác bàng ḥang rộn ră như
đang
hưởng một phép lạ. Chiếc giường vua nằm không lớn lắm.
Phần trang trí của chăn, gối, khăn phủ giường cùng màn
che phủ quanh giường là một lọai gấm xanh trang
nhă sang trọng. Bàn nước rửa mặt của nhà vua gồm ṿi
nước thiết kế h́nh một con thiên nga nhả ḍng nước
chảy vào chiếc thau bạc rửa mặt do nguồn nước thiên
nhiên chuyển từ núi vào là một công tŕnh ḥan mỹ.
Được đứng trước chiếc ghế bọc gấm xanh vương giả trong
pḥng đọc sách của nhà Vua du khách hẳn mang
cảm nhận của một sự mầu nhiệm. Thời c̣n tại vị nhà vua
đă từng phát biểu, thà phá hủy nguyên ṭa lâu đài
c̣n hơn làm nơi mở cửa cho dân chúng vào thăm viếng, v́
sẽ làm mất đi tính cách thần thọai của cung điện.
Sau 17 năm xây dựng Lâu đài Neuschwanstein vẫn chưa ḥan
tất. Vua Ludwig II chỉ ngự được trong ṭa lâu
đài nầy vỏn vẹn 172 ngày tất cả. Lâu đài là điểm thu hút
du khách rất mănh liệt v́ vẻ đẹp quá lộng lẫy tráng lệ
của nó. Sáu tuần sau khi vua Ludwig II qua đời, lâu đài
được mở cửa đón chào khách tham quan và ngày nay
Lâu đài Neuschwanstein có đến khỏang 5.000 du khách mỗi
ngày vào mùa hạ mỗi năm.
Đường lên lâu đài khá dài và cao dần theo dốc núi. Du
khách
có thể đi bộ hoặc đi xe ngựa. Từ trên lâu đài nh́n xuống
là
những ngọn núi xanh xanh trùng trùng nối tiếp nhau. Xa
xa
những làn mây trắng lan tỏa trên đỉnh núi rất ngọan mục.
Dưới
thung lũng những con đường dài nối các khu vực san sát
nhà
cửa của dân chúng trong vùng. Một bức tranh sơn thủy hữu
t́nh giữa cảnh đẹp kỳ bí của núi non sông hồ. Nằm trong
Bayern, Lâu đài Neuschwanstein tọa vị trong không gian
của vẻ
đẹp thần kỳ với một kiến trúc tráng lệ điểm tô bằng con
nước
tươi mát của Hồ Bodensee và gịng Danube chảy ngang qua
Bayern.
Lâu đài Hohenschwangau nh́n từ lâu đài Neuschwanstein
(Foto Uyên Hạnh -
Tháng 7/2010)
Từ Lâu đài Neuschwanstein du khách sẽ nh́n thấy được Lâu
đài
Hohenschwangau tọa lạc trên một đỉnh núi phía trước.
Chiếc cầu nối hai ngọn núi ở khu vực Lâu đài
Neuschwanstein. Ngay bên dưới là ḍng thác chảy rất
đẹp (Foto Uyên Hạnh - Tháng 7/2010)
Nhiều lâu đài cung điện hoành tráng xây dựng trên một số
các ngọn núi của rặng
Alpe qua nhiều quốc gia khác nhau. Alpe là rặng núi hùng
vĩ trải dài trên địa phận
các nước Đức, Pháp, Áo, Ư, Thụy Sĩ, Liechtenstein và
Slovenia. Nét thâm u trầm
hùng của những ngọn núi thuộc rặng Alpe, vẻ hài ḥa
thanh nhă tươi mát của Hồ
Bodensee (Constance), Hồ Como, sông Rhine và sông Danube
ở Châu Âu cùng
lối kiến trúc tráng lệ của những ṭa lâu đài đă tạo cho
Âu Châu vẻ đẹp thần thoại
và lăng mạn.
Salzburg xứ Áo, thành phố của âm nhạc: Bayern của Đức
giáp giới với Salzburg của xứ Áo. Salzburg là
một thành phố rất đẹp được xếp vào hàng di sản thế giới.
H́nh tượng Wolfgang Amadeus Mozart tại quảng trường
Salzburg, nước Áo (Foto Uyên Hạnh -
Tháng 7/2010)
Thành phố có một quảng trường rộng với tượng đài Mozart.
Wolfgang Amadeus
Mozart (1756-1791) là nhà sọan nhạc lừng danh thế giới
ra đời tại Salzburg, với tài
năng xuất chúng trong các lĩnh vực nhạc piano, nhạc
thính pḥng, nhạc giao
hưởng, nhạc tôn giáo và opera. Tại đây du khách có thể
đến viếng thăm ngôi nhà
nơi Mozart ra đời trên đường Getreidegasse. Salzburg c̣n
được gọi là thành phố
âm nhạc. Ngoài Wolfgang Amadeus Mozart, thành phố
Salzburg đă quy tụ nhiều
nhạc sĩ và nhà sọan nhạc nổi tiếng thế giới như Heirich
Fink, Caspar Clanner,
Paul Hofhaimer…
Đứng trên cầu Markatsteg trên con sông Salzach du khách
có thể ngắm nh́n ḍng
nước cuồn cuộn có nguồn nước đổ từ trên núi xuống. Rảo
bước trên con phố cổ Salzburg du khách thấy
được những vách núi đá hiện rơ như bờ thành con phố. Một
thành phố có công tŕnh kiến trúc khá đặc biệt và
to lớn. Đứng trên Phố cổ Salzburg du khách có cảm nhận
như đang đứng trong một thành phố xây dựng giữa
ḷng ngọn núi được san bằng. Gần đó là cung điện nằm
trên đỉnh núi. Vẻ hùng vĩ của ngọn núi và nét nguy
nga tráng lệ của ṭa lâu đài gây cho du khách một cảm
xúc rộn ră kỳ lạ.
Toàn bộ khu phố cổ Salzburg, khu phố Neustadt, khu phố
Nonntal, Mülln, các núi Mönchsberg và
Kapuzinerberg là di sản thế giới của UNESCO kể từ năm
1996. Salzurg có ṭa lâu đài Hellbrunn với vẻ đẹp
độc đáo. Những nơi đáng thăm viếng khác là các viện bảo
tàng, đặc biệt là Viện bảo tàng Salzburg Carolino
Augusteum, Viện bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại Museum der
Moderne Salzburg, và Trường Đại học Âm nhạc
Mozarteum.
Thành phố Salzburg nằm giữa các đồi núi như núi
Festungsberg, Mönchsberg, Rainberg, Kapuzinerberg,
Hellbrunner Berg, Morzger Hügel, Untersberg, Gaisberg và
Plainberg.Ven sông Salzach là vùng đồi Flachgau.
Xứ Ư và Pháp
Sau các cuộc thăm viếng những nơi nổi tiếng của Đức, du
khách có thể đi thẳng về Ư. Để thay đổi không khí
trước khi đi vào những thành phố nổi tiếng của Ư hăy t́m
đến một trong những tiệm ăn nổi tiếng của Ư về
món Pasta hoặc Spaghetti. Đầu bếp chuyên nghiệp của Ư sẽ
dọn cho thực khách những món Pasta với đặc
sản là hải sản của xứ Ư. Lối tŕnh bày môt dĩa Pasta là
cả một nghệ thuật thực thụ đ̣i hỏi một khả năng cao.
Thưởng thức món ăn của Ư là một trải nghiệm đẹp trong
đời.
Ư là một nước bao phủ bởi biển, ngược lại với Pháp và
Đức phần lớn là đất liền. Đến Pháp du khách thường
thăm viếng Paris, kinh đô ánh sáng. Paris là thành phố
của t́nh yêu, huy ḥang nguy nga lộng lẫy với lâu đài
cung điện, Tháp Eiffel ngoạn mục, ḍng sông Seine mang
âm hưởng chất thơ của những cuộc t́nh. Viếng
thăm cung điện lâu đài tại Paris là đi vào những thiên
t́nh sử lăng mạn sầu đau nhưng nồng cháy. Paris là
thành phố của nguồn t́nh, của h́nh ảnh và lịch sử. Đi
vào ḷng Paris là đi trên Champs Elysées - Đại lộ T́nh
nhân, là bước vào một hay nhiều thiên t́nh sử của thời
vàng son vương gỉa.
Du khách thường viếng thăm Cung Điện Louvre, viện bảo
tàng
nghệ thuật thu hút nhất thế giới. Những điểm thăm viếng
nhiều
tại Paris phải kể đến Montparnasse, đồi Montmartre, Nhà
thờ
Sacré-Coeur cùng các công tŕnh nổi tiếng khác như Khải
Hoàn
Môn, Tháp Eiffel...
Café Les Deux Magots, Paris (Foto:huongduong, 2009)
Đến Paris phải nên vào thưởng thức một ly cà phê ở những
quán cà phê mà ngày trước những danh nhân đă làm đẹp
Paris. Đó là những quán cà phê có được sự lui tới của
những
triết gia, nhà văn, nhạc sĩ và họa sĩ lỗi lạc như
Descarte, Jean
Paul Sartre, Camus, Simone de Beauvoir, Raymond Aron,
Apollinaire, Breton, Jacques Prévert, Salvador Dali,
Saint-
Exupéry, Verlaine, Rimbaud, Gide, Picasso, Victor Hugo,
Hemingway, Oscar Wilde… Đứng hàng đầu trong
sự lui tới của các nhân vật nổi tiếng nầy phải kể đến LE
CAFE DE FLORE nằm tại 172 Bd Saint Germain,
LES DEUX- MAGOTS tại số 6 Place Saint-Germain-des-Prés
đối diện gác chuông nhà thờ Saint-Germainl'Auxerrois.
BRASSERIE LIPP cũng nằm trên Saint-Germain-des-Prés.
Thiết kế tại các quán cà phê nầy
không thay đổi, vẫn giữ nguyên được nét đặc thù của ngày
trước. Tường quán cà phê được treo một số di
bút của các nhà văn, nhà thơ, triết gia, họa sĩ nổi
tiếng biểu hiện sự hiện diện của họ trong những tháng
ngày
của một thời gian xa xưa. Thưởng thức cà phê tại những
nơi
nầy chắc hẳn sẽ cho du khách một cảm giác đặc biệt.
Quán ăn La Coupole, Paris (Foto Huong Duong, 2009)
Các quán cà phê nổi tiếng khác là La Rotonde, Le Dôme,
La
Coupole, Le Select, Les Phares, Café Beaubourg, Café des
Arts, Le Sofa, Les Marronniers, La Maroquinerie… Paris
có
hằng ngàn quán cà phê lớn nhỏ. Thưởng thức giọt đắng cà
phê cùng chất vị ngọt ngào của một không gian tuyệt vời
sẽ
tạo cho du khách một niềm vui nhẹ nhàng khó quên. Paris
là
nguồn thơ là nắng ấm là điểm hẹn của du khách, cũng có
thể
xem là đọan đường cuối cùng của chuyến viễn du…
Ngọn tháp ngà Eiffel quyến rũ
Lung linh kết những nốt nhạc t́nh
Đan cung giao hưởng
Ngân lên dào dạt bản t́nh ca
Những âm thanh đầy màu sắc
Quay cuồng quấn quưt
Những nguồn sử tô son ngày tháng hạ
Đốt cháy thời gian hư ảo không gian
Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao ngàn
Tinh tú rụng vào mắt ai nồng ấm
Ta ôm lấy hương nồng ḷng c̣n bỡ ngỡ
Nghe thấm dần vị ngọt suối nguồn t́nh (*)
UYÊN HẠNH
Kư sự Âu Châu - Tháng 8 năm 2010
(*) Trích “Bài Thơ T́nh Viết Cho Paris” thơ Uyên Hạnh
Cánh
Hồng Trắng Cho Mẹ
Uyên Hạnh
|
Tôi
xa
quê hương đă lâu lắm rồi, nhưng kỷ niệm của quê hương
không bao giờ xa tôi cả. T́nh quê và kỷ niệm lấp đầy
rất nhiều những trống vắng trong tôi khi tôi thấy ḿnh
lạc lơng. Quê hương là đất mẹ, là nơi ḿnh được sinh
ra và lớn lên trong t́nh thương dịu dàng và ngọt mát
không bao giờ cạn của người mẹ. Cái t́nh đậm đà, là
cội nguồn tạo niềm vui cho đời sống của tôi hôm nay và
một tin tưởng tôi có trong tôi khi ḥa nhập vào một xă
hội nơi xứ lạ quê người. Một cộng đồng không cùng mầu
da và ngôn ngữ, nhiều khi đă cho tôi không ít những
cảm giác bơ vơ. Qua những tiếp xúc hằng ngày trong
công việc làm, tôi đă từng ước mơ ḿnh được vây bọc
bởi những người có cùng tiếng nói, cùng văn hóa và
cùng mầu mắt. Cái mầu của một đôi mắt nâu, của một
chiều sâu, là cái mầu của một cảm giác yên ổn ấm cúng
và của sự gần gủi quen thuộc.
Trước
đây tôi không hề nghĩ đến việc tại sao đối với tôi mầu
nâu của mắt lại có sức lôi cuốn như thế, chỉ biết rằng
đó là một cảm nhận. Sau nầy, khi một trong những bất
hạnh nhất trong đời xảy đến cho tôi, tôi biết được mầu
nâu của mắt đă cho ḿnh cái cảm giác thân quen gần gủi
và một sự yên ổn, là cái mầu nâu trong đôi mắt mẹ. Đôi
mắt ḿnh đă lớn lên trong đó, đă soi bóng ḿnh trong đó.
Đôi mắt đă tỏa những vui mừng rộn ră phản chiếu những nụ
cười đầu đời của ḿnh. Đôi mắt mà từ đó, ḿnh đă học
được ư nghĩa của sự yêu thương, của một t́nh người, và
từ đôi mắt đó ḿnh biết được ư nghĩa của ân t́nh và cảm
nhận được hơi ấm của một ṿng tay.
Vào một
Mùa Vu Lan của nhiều năm về trước, mẹ tôi đă khép đôi
mắt nâu dịu hiền, trút hơi thở cuối cùng, buông xuôi
ṿng tay yêu thương rời Ba tôi và chúng tôi mà đi. Mẹ
tôi từ giả cơi đời ngày 16.7 Âm Lịch. Hằng năm đúng Ngày
Rằm Tháng Bảy, ngày Lễ Vu Lan, tôi tụng Hồng Danh Sám
Hối, Kinh Vu Lan và cúng mẹ tôi. (1*)
Trên bàn
thờ tôi cắm thêm hai cành hoa trắng, đóa nầy cao hơn đóa
kia một chút. Thắp nén nhang thơm tôi cúng mẹ. Mùi hương
trầm lan tỏa, tôi nghe ḷng ḿnh b́nh yên trong thương
nhớ. Tôi yên tỉnh trong nhịp điệu của hồi chuông tiếng
mơ, tụng lên phẩm kinh sám hối và cầu nguyện cho người
mẹ đă mất. Lời kinh đi sâu vào cái hiểu của tôi, cho tôi
thấy được, cái khổ của ḿnh nói riêng và của con người
chúng ta nói chung, do đâu mà có. Thấy được rằng tự ái,
cố chấp, kiêu ngạo, tham lam, mê đắm là căn bản tạo khổ
đau cho chúng ta. Thấy được rằng có nhiều điều đơn giản
mà khó dứt bỏ. Cần ư thức được sự buông xả, thực hành
được sự thương yêu tha thứ ḷng ḿnh sẽ nhẹ bớt, và
những người sống gần ta, chung quanh ta, chia sẻ được sự
thoải mái nhẹ nhàng nầy. Tụng kinh cho ta có được thời
gian trở về lại với chính ḿnh, t́m lại dần dần cái t́nh
thương trong sáng bất vụ lợi của con người, mà ḿnh đă
học được nơi mẹ ḿnh, cũng là t́nh thương ta học được
trong lời dạy dỗ của Đức Bổn Sư đă có cách đây 2554
năm.
Ngày Vu
Lan vào chùa lễ Phật, tôi được cài hai đóa hoa mầu trắng
trên áo, bởi v́ tôi mất mẹ và tôi cũng đă mất cha. Nhận
hai đóa hoa mầu tang trắng, tôi thấy tủi thân và thầm
khóc cho ḿnh. Sau buổi lễ tại chùa, nh́n vào 2 đóa hoa
cài trên áo của các Phật tử đến chùa lễ Phật, tôi thấy
nhiều người tuy lớn tuổi vẫn c̣n diễm phúc hơn tôi, khi
trên áo họ cài hai đóa hồng mầu đỏ, hoặc có người trên
áo cài một cành hoa trắng và một cành hoa đỏ. Cha/mẹ c̣n
sống, ḿnh sẽ được cài trên áo cánh hoa hồng mầu đỏ.
Cha/mẹ mất đi, ḿnh sẽ được cài cánh hoa hồng mầu trắng.
Hai đóa hoa cài trên áo, không nằm song song với nhau,
v́ đóa hoa cho Cha nằm cao hơn đóa hoa cho Mẹ. Nh́n vào
vị thế và mầu sắc hai đóa hoa cài trên áo một người,
chúng ta biết được người đó c̣n hay đă mất cha/mẹ.
Rằm
Tháng Bảy là ngày lễ lớn, Mùa Vu Lan Thắng Hội, là ngày
mà các chùa đều sửa soạn trai chay cúng tế. Đại Lễ Vu
Lan tiếng Phạn (Sanscrit) gọi là Ullambana. Vu Lan có
nghĩa là cứu đảo huyền, nghĩa là cứu nạn treo ngược. Vu
Lan Thắng Hội là Pháp Hội cứu khổ cho cha mẹ đă thác
khỏi cái nạn treo ngược ở địa ngục. Mùa Vu Lan các chùa
khai Kinh Vu Lan và tụng Hồng Danh Sám Hối. Kinh Vu Lan
gọi là Ullambana Sutra, do vị sư gốc người Thiên Trúc
tên là Pháp Hộ (Dharmaraksa) đời Tây Tấn thế kỹ thứ
ba-thứ tư dịch chữ Phạn ra chữ Tàu.
Mùa Vu
Lan c̣n gọi là Mùa Báo Hiếu, là mùa nhắc nhở chúng ta
sống đúng đạo nghĩa của người con Phật hiếu thảo. Không
phải suốt năm ḿnh ơ thờ lănh đạm không săn sóc mẹ, đến
Mùa Vu Lan ḿnh mới nhớ đến mẹ ḿnh mà trả hiếu cho cha
cho mẹ. Cái t́nh của người mẹ vô biên, vô lượng,
không đong không cân được. T́nh thương của mẹ là món quà
trời đất dành cho ḿnh, là t́nh thương chỉ biết cho mà
không cần đ̣i trả. Ngày xưa khi c̣n bé, những lúc ḿnh
bệnh, ban ngày khóc nhè v́ đau yếu khó chịu trong người,
ban đêm không ngủ yên, thường trăn trở khóc lóc. Mỗi lần
mở mắt ra chúng ta đều thấy được nụ cười của mẹ với đôi
mắt nâu sẫm u buồn lo lắng, cùng ṿng tay thương yêu
tŕu mến của mẹ ôm ta vào ḷng, như muốn lấy cái đau từ
thân thể bé nhỏ của ta, chuyền qua thân thể mẹ. Ta đau
mẹ cũng đau. Ta buồn mẹ cũng buồn. Ta mệt mỏi mẹ cũng
mệt mỏi. Ta không ngủ không ăn mẹ cũng không ăn không
ngủ. ”Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng…”.
Đạo Phật
dạy rằng, cái cần nhất ở người Phật tử là sự hiếu đạo.
Ơn cha nghĩa mẹ quá to lớn, t́nh thương của cha mẹ không
lấy ǵ trả được. Cha mẹ là người đă hy sinh cho ta,
thương yêu nuôi nấng dạy dỗ chúng ta. Ơn nghĩa ngh́n
trùng như thế, nếu không thấy được và đền đáp th́ không
thể nào thấy được chư Phật, chư bồ tát, chư hiền
thánh.
Trong
Thập Đại Đệ Tử, 10 vị đệ tử lớn của Đức Phật, A Nan Đà
là vị sa môn đẹp trai là Đa văn đệ nhất. Nhờ giỏi
văn chương chữ nghĩa và trí nhớ vô song Ngài A Nan đă
nhớ rơ từng lời giảng của đức Phật và ghi chép lại, chư
tăng thời đó kết tập thành Kinh và truyền lại cho chúng
ta đến bây giờ. Theo Kinh điển nhà Phật, Ngài Mục Kiền
Liên (2*), một trong 10 vị đại đệ tử nầy, là Thần thông
đệ nhất. Mục Kiền Liên xưa vốn ḍng thanh lưu sang
trọng, và rất có hiếu với mẹ. Khi ông phát tâm bồ đề, có
ư muốn xuất gia, cha mẹ không cho phép, nên ông bỏ ăn.
Cha mẹ ông đành thua thuận ư cho ông được xuất gia với
đức Phật. Bà Mục Liên Thanh Đề, mẹ của Ngài Mục Kiền
Liên, có ḷng ghét bỏ chư tăng, nên đă có dă tâm trộn
thịt vào thức ăn chay tịnh dọn mời khi các vị tăng ghé
đến nhà bà. Đến khi mất, bà bị đọa xuống địa ngục, rất
khổ sở. Ngài Mục Kiền Liên dùng thần thông t́m mẹ. Thấy
được mẹ ḿnh bị đói khát đày đọa dưới ngục sâu, đau ḷng
ngài đem cơm cho mẹ ăn. Được chén cơm, bà tỏ tánh tham
lam, sợ những kẻ đói khát xung quanh thấy được, bà bèn
dùng tay trái che kín chén cơm lại, và tay phải bốc ăn.
Nhưng khi cơm vừa đến miệng th́ biến thành lửa đỏ, không
ăn được, nên bà vẫn khốn khổ chịu cảnh đói khát. Mục
Kiền Liên bèn thưa hỏi xin Phật giải cứu cho mẹ. Đức
Phật bảo phải nhờ lực thanh tịnh của chư tăng, sau 3
tháng hạ an cư tu tập, cầu nguyện cho bà th́ bà sẽ được
giải thóat.
Ba tháng
an cư kiết hạ, là thời gian từ Rằm Tháng Tư đến Rằm
Tháng Bảy, là mùa mưa chư tăng không đi khất thực, để
tránh dẫm đạp giết chết côn trùng. Chư tăng nhập thất
tụng kinh tu hành và sám hối. Sau 3 tháng hạ, chư tăng
tổ chức Lễ Tự Tứ, gọi là Hoan Hỉ Nhật, cầu nguyện cho
chúng sinh được thoát nạn khổ ở địa ngục, và chính những
chúng sinh nầy cũng phải thành tâm sám hối th́ mới được
giải oan:
Tội từ
tâm khởi đem tâm sám
Tâm đă tịnh rồi tội liền tiêu
Tội tiêu tâm tịnh thảy đều không
Thế mới thật là chân sám hối
Nam Mô Cầu Sám Hối Bồ Tát Ma Ha Tát
Ngài Mục Kiền Liên đă theo lời dạy của Phật, nhờ lực
thanh tịnh của chư tăng, cầu nguyện cho mẹ ngài và cho
chúng sanh bị đày đọa dưới địa ngục. Kể từ đó mỗi năm,
sau mùa An Cư Kiết Hạ 3 tháng, khi chư tăng ni ra hạ,
các chùa tổ chức Đại Lễ Vu Lan vào ngày rằm tháng bảy.
Tăng ni cùng phật tử cầu nguyện cho cha mẹ nhiều đời
thoát cảnh khổ ở địa ngục.
Đă từ
lâu theo quy luật của Giáo Hội, sau 3 tháng an cư kiết
hạ, chư tăng được thêm một ”tuổi tu hành”, gọi là tuổi
hạ. Người nhiều tuổi hạ và tùy theo Phật sự của ḿnh, sẽ
được Tăng Đoàn trong Giáo Hội tấn phong, theo thứ tự từ
đại đức, thượng tọa, ḥa thượng. An cư kiết hạ hay giữ
giới là những hướng dẫn được chỉ bày để tu sửa và hành
đạt. Tuổi hạ chỉ là một h́nh thức của Nhà Phật hướng dẫn
việc tu hành, tạo đức từ bi cao cả và hạnh lành của
người tu Phật.
Giới
luật của nhà Phật đặt ra để hướng dẫn để hạn chế. Giới
luật không đặt ra để so sánh đo lường, cân cho thấy nặng
nhẹ, v́ như thế chỉ là h́nh thức. Có những thiền sư ngồi
sâu trong rừng già, tu hành thanh tịnh và đạo hạnh tâm
lành của các ngài tạo cân bằng cho cuộc sống nhiễu
nhương ở trái đất chúng ta đang sống. Có những ngôi chùa
nằm sâu trong những vùng heo hút, các tăng ni tu hành ở
đó, với một ḷng thanh tịnh, giúp người khốn khổ, tụng
kinh niệm Phật, trồng rau cấy lúa để sống. Trong lúc làm
việc ngoài đồng, khi mỗi cây lúa được trồng dưới ruộng,
mỗi cây rau trồng xuống hoặc được hái lên trên rẫy trên
nương, họ nhất tâm niệm Phật. Ḷng họ thanh tịnh th́
tuổi hạ của các vị không tính không đếm. Đời sống của họ
trong một năm của 12 tháng sẽ là 12 tháng nhiều thanh
tịnh. Các vị chân tu không phân chia thời gian tu hành
của ḿnh thành 9 tháng động và 3 tháng tịnh. Mỗi ngày họ
sống là mỗi ngày tích cực làm việc, hướng về sự tinh tấn
tu hành và nhiếp tâm trong chánh niệm.
Khi c̣n
tại thế đức Phật cũng vô hạ với các đệ tử của ḿnh để
hướng dẫn các đệ tử tu hành. Một ông thầy giảng tóan,
đứng trên bục giảng, phải làm những bài tóan cộng trừ
nhân chia, không có nghĩa là tŕnh độ của ông chỉ ngang
đó. Ông có bổn phận hướng dẫn và thực hiện cái biết của
ḿnh cho học tṛ thấy rơ để hiểu và để học theo.
Đức Phật
đặt ra mùa an cư kiết hạ tạo sự tu học cho tăng đ̣an và
để giới hạn sự sát sanh. Sát sanh có nhiều cách: thân
sát, khẩu sát và ư sát. Thân là hành động. Khẩu là lời
nói. Ư là tư tưởng. Không phải chỉ là sự dẫm đạp trên
thể xác của côn trùng mới gọi là phạm giới sát. Trong
cuộc sống hằng ngày, chúng ta chứng kiến sự sát sanh xảy
ra từng giờ từng phút. Một lời nói cay độc của một đứa
con bất hiếu, sẽ làm đau ḷng người mẹ, người mẹ sẽ khô
da héo thịt. Một hành động bất nhân của đứa con bất hiếu
sẽ giết chết dần ṃn người mẹ trong khổ đau trong tủi
nhục. Sống một đời lành mạnh hữu ích cho cá nhân, cho
gia đ́nh, cho đoàn thể, là một sự báo hiếu cha mẹ rất cụ
thể. Ước muốn của người cha và nhất là của người mẹ, là
con ḿnh có được một đời sống đầy đủ hạnh phúc. Nghĩa là
biết đem thân ḿnh làm việc hữu ích cho ḿnh, cho đời và
cho người. Hiếu thảo không ǵ bằng làm vui ḷng cha mẹ.
Một đóa
hoa hồng cài trên áo cho Cha và một đóa hoa hồng cài
trên áo cho Mẹ trong Mùa Vu Lan là một nhắc nhở rất đẹp.
Rằng, anh và chị có mẹ có cha, dù các vị đă mất hay c̣n
tại thế, anh và chị hăy sống đúng danh nghĩa một người
con.
Có một
câu văn rất hay, viết rằng: ”ngày mẹ tôi mất là ngày tôi
mất cả bầu trời”. Đúng rồi, v́ bầu trời là không gian vô
tận trong xanh thanh thoát, là dưỡng khí, là nguồn sống,
là một nơi ta nhận thức được ḿnh có một chỗ đứng. Mất
mẹ là mất bầu trời xanh, là mất dưỡng khí, mất chỗ đứng,
là hụt hẫng, là một thiệt tḥi lớn nhất trong đời. Dù là
người c̣n nhỏ hay đă là một người lớn tuổi, ta luôn luôn
là con của mẹ, ta măi ḥai cần t́nh thương của mẹ. Thế
nên ngày mẹ đi, sẽ là ngày ta nếm rơ mùi vị của cô đơn,
lạc lơng. T́nh thương là nắng ấm trong tim, là khả năng
cảm nhận được sự ḥa điệu và nét thẩm mỹ của vũ trụ để
thấy được sự điều hợp sự tiến hóa của tất cả giữa đất
trời, và thấy được vô thường của vạn vật để trân qúy
những ǵ ḿnh đang có. Nếu c̣n mẹ, anh và chị hăy sống
trọn vẹn và vui hưởng t́nh
nầy.
UYÊN
HẠNH
Mùa Vu Lan 2554
GHI CHÚ:
(1*) Cúng lui một ngày: Theo chỉ
bảo của người lớn, hễ mất ngày 16, th́ đến khi cúng giáp
năm, tức là tṛn 1 năm sau khi người thân ḿnh mất, ḿnh
sẽ kỵ giỗ vào ngày 15, coi như đi lui một ngày, và
sau đó cứ thế mà tiếp tục. Người lớn giải thích: - ”Đi
lui một ngày là v́ khi cúng cơm, người ta cúng ngày
sống, không ai cúng ngày chết, v́ như thế người mất mới
được hưởng thức ăn ḿnh cúng”.
Cúng lui một ngày là đúng, nhưng v́ sao
cúng lui một ngày: Khi gia đ́nh có tang chế lần nữa,
trong một lá thư của vị Ḥa Thượng khả kính, gửi cho
chúng tôi từ Việt Nam, khi chỉ dẫn cũng như giải
thích về nghi thức phải làm, Ḥa Thượng đă viết: ”Con
nhớ cúng giáp năm, tức là ngày kỵ giỗ đầu tiên 1 năm sau
khi người thân ḿnh mất, phải tính lui một ngày. Như bây
giờ mất ngày 12 ḿnh phải cúng ngày 11. Bởi v́ nếu con
cúng ngày 12 tức là con cúng quá 1 ngày, vị chi là 1 năm
1 ngày. Con cúng ngày 11 th́ đúng là cúng tṛn 1 năm”.
Thật là đơn giản và hữu lư! Vậy mà bao nhiêu năm nay,
tôi không cảm thấy thắc mắc để t́m câu trả lời khoa học
một chút thay v́ ”nghe sao biết vậy!” Cúng Tiểu
Tường gặp năm nhuận: Ví dụ ḿnh có người thân
mất ngày 12.4 ÂL, đến khi cúng giáp năm, tức là cúng
Tiểu Tường, chúng ta phải cúng lui 1 tháng. Bởi v́ năm
nhuận có 13 tháng. Cúng giáp năm phải tính đúng 12
tháng, nghĩa là đến năm sau, phải cúng ngày 11
tháng 3 ÂL. Nếu đợi đến 11 tháng 4 ÂL, th́ quá 1 tháng.
Tiểu tường là cúng giáp năm, làm lễ xả tang cho anh, chị
em, con gái đă có gia đ́nh, là những người mang tiểu
tang.
Cúng
Đại Tường: Năm kế tiếp Tiểu Tường, là năm
cúng Đại Tường. Đại Tường là năm làm lễ măn đại tang cho
vợ/chồng, con trai, và con gái chưa có gia đ́nh. Mất
12.4.ÂL cúng Đại Tường sẽ cúng 11.4 ÂL hai năm sau ngày
mất. Và những năm sau đó, tiếp tục cúng ngày 11.4 ÂL. V́
sao vậy? bởi v́ cúng giáp năm, tṛn một năm, phải tính
đúng 12 tháng. Sau đó ngày kỵ giỗ sẽ tính theo ngày mất,
không tính theo năm nhuận. Nếu không, ngày kỵ/ giỗ sẽ xa
lần ngày mất, bởi v́ cứ mỗi 4 năm lại có một năm nhuận.
Cúng
Cơm tuần thứ nhất: Sau khi người thân của
chúng ta mất đi, thi hài đang c̣n nằm trong nhà xác,
chưa liệm, tức là chưa đặt vào quan tài, chúng ta cúng
cơm hằng ngày để tụng kinh. Nên cúng chay để người mất
khỏi bị mang tội, bởi v́ nếu cúng mặn, th́ v́ cái chết
của người đó ta làm thịt, tức là v́ người mất mà sát
sanh th́ cả ta và người mất đều mang tội sát. Trong
những ngày nầy tụng kinh hay niệm Phật là điều thiết
yếu, để hương linh người mất được nghe lời kinh mà b́nh
tâm, không bị hỏang hốt, sẽ thấy được ánh sáng lành
thiện của chư Phật mà đi theo.
Lễ
Tẩm
Liệm (Mền Quang Minh Mũ Quan Âm): Sau khi
người thân của chúng ta mất, chúng ta thường mời thầy
hướng dẫn tụng kinh và theo nghi lễ nhà Phật lo tẩm
liệm.Chúng ta có thể đến chùa thỉnh một bộ áo quần liệm,
gồm một chiếc áo tràng màu lam, một mền Quang Minh và
một mũ Quan Âm. Trên chiếc mền Quang Minh có ghi tên và
pháp danh người mất. (Pháp danh là tên của các thầy đặt
cho chúng ta, khi vào chùa thọ ngũ giới. Nhận ngũ giới
là nhận để mà cố gắng thực hành 5 điều: 1.không sát
sanh; 2. không nói dối, lừa đảo; 3. không tà dâm;
4. không trộm cắp; 5. không nghiện ngập). Trên mền Quang
Minh có ghi câu chú của chư Phật để hộ tŕ cho người
mất.
Lễ
Thành
Phục (Lễ Phát tang) Sau khi được tẩm
liệm, tức là thi hài người mất được đưa vào áo quan.
Thầy làm lễ phát tang, nghĩa là chúng ta được mặc áo
tang vào. Thi hài chưa liệm vào áo quan, chúng ta chưa
được mặc áo tang. Sau lễ tẩm liệm là Lễ di quan
hay động quan, nghĩa là đưa quan tài đi chôn hoặc đi
thiêu, tùy theo quyết định của gia đ́nh.
Cúng
thất tuần: Qua tuần thứ 2 và những tuần kế
tiếp, kể từ khi người thân mất, sẽ cúng cơm liên tiếp
cho đủ 7 tuần. Trường hợp người thân ta mất ngày thứ
năm, th́ đúng ngày thứ tư mỗi tuần chúng ta cúng cơm,
không c̣n cúng mỗi ngày như ở tuần thứ nhất nữa. Mất
ngày thứ năm th́ cúng ngày thứ tư mỗi tuần, là cúng đúng
1 tuần, nếu cúng ngày thứ năm sẽ là 1 tuần 1 ngày. Cúng
Thất Tuần, là cúng 7 tuần hay cúng 49 ngày. Nên cúng
chay và tụng kinh cho người mất sớm văng sanh cơi Phật.
Cúng
trăm ngày: Tục lệ của nhà Phật cúng 49 ngày
tức là cúng thất tuần, tụng kinh để hương linh người mất
được nghe kinh và sớm siêu thóat. Cúng 100 ngày là tục
lệ dân gian.
(2*)
Mục
Kiền Liên: một trong 10 đại đệ tử của Phật.
Ông mất trước Đức Phật. Trong hội Pháp Hoa, đức Phật có
thọ kư cho Mục Kiền Liên, phán rằng về sau, Mục Kiền
Liên sẽ thành Phật, hiệu là Đa Ma La Bạt Chiên Đàn Hương
Như Lai, cơi tên là Ư Lạc (Manobhirama), Kỳ kiếp tên là
Hỷ Măn (Ratiprapurna).
Đọc LƯ TRẦN T̀NH HẬN
của
NGÔ VIẾT
TRỌNG
LƯ
TRẦN T̀NH HẬN là một quyển tiểu thuyết lịch sử dày
trên hai trăm trang. Sách được mở đầu bằng Lời Tác Giả
và tiếp đến là phần Lời Tựa do Tống Diên viết. Sách
gồm 18 chương, không có phần mục lục.
”Lời Tác Giả” giới thiệu về ấn bản lần thứ hai của
quyển sách. Ấn bản thứ nhất mang tên T̀NH HẬN và ấn
bản thứ hai được đổi tên là LƯ TRẦN T̀NH HẬN. Với tên
mới nầy, độc giả có được một khái niệm về tác phẩm.
Sách nói về những cuộc t́nh, các mối nhân duyên của
hai họ Lư và Trần cũng như những thù hận nẩy sinh v́
sự xếp đặt, ép đặt cũng như sự ép duyên bức tử dưới
bàn tay của quan Thái sư họ Trần, người đă tiêu diệt
triều đại Nhà Lư lập nên triều đại Nhà Trần.
Chương Thứ Nhất mở đầu câu truyện đưa độc giả đi vào
một làng chài ven biển của gia đ́nh cự phú họ Trần.
Tại đây đă nẩy sinh câu chuyện ḷng của Công tử họ
Trần đối với người chị em chú bác ruột là tiểu thư
Trần thị Dung. Về sau cô tiểu thư hương sắc nầy trở
thành Hoàng hậu Triều Lư, vợ vua Lư Huệ Tông, một bậc
mẫu nghi thiên hạ. V́ yêu người chị chú bác ruột nầy
Trần công tử quyết
tâm dành cho được mỹ nhân về với ḿnh. Là Điện tiền
Chỉ huy sứ trong triều đ́nh, Công tử Họ Trần nghiễm
nhiên nắm giữ quyền hành lớn và dần dần chi phối việc
triều chính. Khi Điện tiền Chỉ huy sứ trở thành Thái
sư, bằng mưu mô và quyền lực trong tay cuối cùng ông
lấy được người chị chú bác ruột của ḿnh. Trần Thái sư
là người đa mưu túc trí tuy sở học không nhiều. Ông là
quan vơ rất dũng mănh và tài ba, trí lược rất cao,
không là loại quan vơ hữu dơng vô mưu. Đọc Lư Trần
T́nh Hận của tác giả Ngô Viết Trọng chúng ta thấy được
những t́nh tiết gay cấn trong lời văn đơn giản gọn
gàng, không cường điệu không màu mè, đă làm sống dậy
những trang sử một cách linh động. Một điểm đáng chú ư
là sách không có phần mục lục. Trong phần Lời Tựa
chúng ta chỉ nghe Tống Diên mổ xẻ thể văn và văn thức
của tác giả Ngô Viết Trọng. Bước vào Chương Thứ Nhất
độc giả vẫn chưa rơ nội dung của quyển sách, nhưng vẫn
theo dơi những trang sách kế tiếp môt cách lư thú và
dễ dàng. Phải ghi nhận lối tŕnh bày như thế nầy đ̣i
hỏi ở tác giả một suy tưởng sâu sắc biết vẽ con đường
dẫn dắt độc giả đi một cách thích thú từ đầu đến cuối
trang sách. Lối tŕnh bày nầy cũng đ̣i hỏi một sự tự
tin khá cao của người cầm bút để nắm bắt được tâm lư
người đọc. Bằng văn thức sáng rơ Ngô Viết Trọng sử
dụng văn phong có tính cách đại chúng, đó là thành
công của ông. Được
thấy rơ trong những quyển tiểu tuyết lịch sử khác như
Trần Khắc Chung (1), Công Nữ Ngọc Vạn, Dương Vân Nga:
Non Cao và Vực Thẳm, đă được độc giả rất ưa thích.
Đọc những quyển sách sử khô khan thường làm người đọc
dễ chán nản và rối trí với các tên, tuổi, triều đại,
năm sinh và năm mất dồn dập, nhất là khó cho chúng ta
nhớ hết được nhân vật nào có liên hệ máu mủ với nhân
vật nào. Tiểu thuyết lịch sử của Ngô Viết Trong cho
chúng ta theo dơi được mọi diễn tiến một cách rơ ràng
qua bố cục hay, chuyển mạch lưu loát, nên chúng ta
thấy rơ vị trí của mỗi một nhân vật. Thấy được liên hệ
của các nhân vật sẽ gây thích thú v́ người đọc dễ dàng
theo dơi mọi diễn tiến, và thấy rơ được tính khí hoặc
dụng tâm nếu có của các nhân vật trong truyện.
Không hiểu có phải v́ tác giả Ngô Viết Trọng thực sự
không khách quan trong khi viết về Trần Thái sư, hay
v́ lối diễn đạt của ông hay và giỏi, nên đă cho chúng
ta thấy được h́nh ảnh của một Thái sư Trần Thủ Độ loạn
luân và độc ác cho dù vị Thái sư nầy đă có công lập
nên triều đại Nhà Trần. Đọc LƯ TRẦN T̀NH HẬN chúng ta
thấy rơ nhân vật Trần Thái sư v́ muốn đạt mục đích ông
đă không từ
bỏ bất cứ một trở ngại nào và đối với ông h́nh như
không có vấn đề lương tâm. Một tay ông đă chôn sống
nhiều hoàng thân họ Lư. Cũng một tay ông xếp đặt để ép
vua Lư Huệ Tông phải nhường ngôi cho con gái là Lư
Chiêu Hoàng chỉ mới 7 tuổi. Mục đích cuối cùng Trần
Thái sư cần đạt được là lấy ngai vàng từ tay Họ Lư
dựng nên triều đại Nhà Trần. Ông đă dùng mưu mô đưa
cháu của ḿnh là
Trần Cảnh mới 6 tuổi vào cung và gă cho Lư Chiêu
Hoàng. Rồi chính ông ”cố vấn” cho Lư Chiêu Hoàng, vị
nữ hoàng độc nhất của nước Việt nhường ngôi cho chồng
là Trần Cảnh lúc Lư Chiêu Hoàng chỉ mới 8 tuổi. Nhà Lư
bị diệt và Nhà Trần trị v́ đất nước kể từ đó.
Những sự kiện lịch sử như trước khi bị bức tử v́ sức
ép và ḷng hăi sợ do quyền lực và mưu lược của Trần
Thái sư đưa đến việc vua Lư Huệ Tông đi vào cảnh ”quẩn
trí điên loạn” không thể điều hành đất nước, đă phải
nghe lời Trần Thái sư nhường ngôi cho con gái mới 7
tuổi. Rồi việc vua phải từ bỏ ngai vàng và xuất gia
trở thành sư Huệ Quang. Chưa hết, dụng tâm của Thái sư
là chiếm cho được vợ vua. V́ thế sau khi ép vua Lư Huệ
Tông nhường ngôi cho con gái, Thái sư không cho phép
nhà vua được tiếp tục sống, đă ghé ngang chùa nơi sư
Huệ Quang tu hành. Hôm đó nhà sư đang ngồi nhổ cỏ
trong sân chùa và Trần Thái sư đă đến và buông lời bức
tử nhà Vua: ”Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!”. Nhà vua đành
phải treo cổ chết sau chùa. Vua mất năm 33 tuổi. Nhà
Vua mất, Trần Thái sư muốn cưới Hoàng Hậu, vợ vua,
trước đây là tiểu thư Trần thị Dung, là người t́nh
trong mơ của Thái sư từ thời trẻ tuổi. Quan Giám nghị
Trần Đăng Hưng can gián, lỡ lời so sánh ư định nầy của
Trần Thái sư và chỉ trích là vô luân. Hai ngày sau
Quan Giám nghị ”lâm bệnh bất ngờ” mà qua đời. Những
câu chuyện như thế được viết trong các cuộc đối thoại
lư thú dưới ng̣i bút của Ngô Viết Trọng cho thấy ngay
trong bối cảnh đó, đạo đức luân lư không thắng được kẻ
lạm dụng quyền hành thích dùng vũ lực. Đó là những
h́nh ảnh tác giả đă sử dụng để vẽ nên một Trần Thủ Độ
trong mắt độc giả.
Là một người giỏi vơ giỏi mưu lược Trần Thủ Độ đă lập
nhiều chiến công trong đời ḿnh. Nhưng giá trị đó đem
cân với những việc làm khác của ông, vẫn để lại trong
ḷng người dân Việt h́nh ảnh một người tuy có quyền
hành trong tay nhưng là thứ quyền lực đạt được bằng
sức mạnh và thủ đoạn, không bằng tài năng và nghĩa
khí. Một người không giỏi văn chỉ giỏi vơ như Trần
Thái sư, là một người không học được chữ nghĩa thánh
hiền. Ông thành thân nhưng không học được căn bản
thành nhân. V́ thế hành động của ông không có đạo đức
luân lư. Là đầu mối cho những câu chuyện như ông đă ép
duyên giữa anh em chú bác, anh em cô cậu ruột, hoặc
bắt ép vua (Trần Cảnh) lấy chị dâu của vua, lúc đó
đang mang thai 3 tháng về làm vợ và phong làm hoàng
hậu, rồi ông lại buộc nhà vua (Trần Cảnh) phải phế bỏ
đương kim hoàng hậu (Chiêu Thánh). Về sau cũng chính
Trần Thái sư sắp xếp đem gă Chiêu Thánh cho một bầy
tôi của vua (Trần Cảnh). Những chuyện ép duyên bức tử
và mưu mô soán đoạt ngôi vua của Thái sư họ Trần được
tŕnh bày dưới ng̣i bút của tác giả Ngô Viết Trọng đă
cho độc giả sống lại thời gian của thế kỷ thứ 13 khi
ḷng dân bất phục đối với cách hành xử vô luân và sự
lộng quyền của Trần Thái sư.
Kết thúc những trang sử đầy uất hận căm hờn, của những
cuộc hôn nhân và tranh chấp giữa hai họ Lư Trần đă gây
nên nhiều thù hận do mưu lược của Trần Thái sư, là
thời gian sau khi Trần Thủ Độ đă mất, tác giả nói về
chiến thắng chống quân Nguyên mà quân dân Đại Việt đă
thực hiện được nhờ ”sự đoàn kết một ḷng của toàn dân
mà biểu hiện là Hội Nghị Diên Hồng”. Tiếp đến là ḷng
tuyệt đối tin tưởng nhau giữa những người lănh đạo
chính yếu, của hai nhân vật đối nghịch liên hệ chí
thiết trong vụ t́nh hận lịch sử đă ”coi nhẹ thù riêng,
biết đoàn kết để bảo vệ sự sống c̣n của quốc gia dân
tộc. Thật là đại phúc cho dân tộc đại Việt! ” (trích
LTTH trang 216)
(1) Tiểu thuyết lịch sử TRẦN KHẮC CHUNG đă được giới
thiệu trước đây trên Khoahoc.net
http://www.khoahoc.net/baivo/uyenhanh/070509-gtsachtrankhacchung.htm
UYÊN HẠNH
Tháng 8 năm 2010
Mua sách xin trực tiếp liên lạc với tác giả qua
Email: trongngosacto@yahoo.com
Khi...
Trần Gian Ngập Nắng Đào
Khi hai người xa lạ gặp gỡ phải có một cái
ǵ của người nầy gây xúc cảm cho người kia và trái
lại, để người ta cảm thấy thích thú muốn làm quen và
rồi họ sẽ quen nhau. Khi một đọan văn được viết phải
có cái ǵ gây được sự ṭ ṃ và hứng thú cho người
đọc, đọan văn mới được đọc. Một bài thơ phải dùng
ngôn ngữ đi ngay vào ḷng người bài thơ mới tạo được
cảm xúc. Đó là nghệ thuật của người cầm bút!
Đă có lần tôi
làm người lang thang bước những bước ḍ dẫm vào vườn
thơ của khoahoc.net và t́nh cờ tôi t́m thấy được một
đóa hoa kỳ diệu làm tôi chới với, bâng khuâng và xúc
động. Tôi đă bàng ḥang sửng sốt, đă ngậm ngùi v́
cái ước mơ thật b́nh thường lồng trong sự rung động
qúa ư mănh liệt của Thi sĩ Trần Hoan Trinh trong câu
thơ ông viết:
Cho
tôi nắm lấy bàn tay ấy
Để cả trần gian ngập nắng đào
Một
cái t́nh quá đẹp, một mơ ước thật quá nhẹ nhàng, e
rằng thật sự hiếm hoi gần như không thể có được
trong thời đại công nghệ tin học, trọng vật chất như
thời đại chúng ta đang sống. Đẹp qúa một ước mơ đơn
giản! Được nắm bàn tay người ḿnh yêu, người ḿnh
mơ. Có giấc mơ t́nh nào đơn giản hơn giấc mơ
nầy!Nhưng nằm sau cái ước mơ đơn giản đó là một nỗi
niềm, một rung động quá ư mănh liệt: “để cả trần
gian ngập nắng đào!”. Nắm được bàn tay em rồi nắng
ấm tràn ngập tim tôi, để với cái ấm trong tôi, tôi
thấy không gian thênh thang đang nhuộm nắng và cuộc
đời thật sự đă trở thành quá đẹp! Yêu như thế mới
gọi là yêu, rung động như thế mới gọi là biết rung
động!
Có qua
những giây phút với những xúc cảm mănh liệt mới thấy
được sự nồng đậm của cuộc t́nh. Phải có nhiều mơ ước
mới viết được câu thơ như thế, và có thể cũng đă có
nhiều điếu thuốc lá được đốt cháy để thắp sáng cái
nhớ nhung không nguôi, cái chờ đợi nồng nàn do từ
một giấc mơ b́nh dị, không biết bao giờ sẽ thành sự
thật. B́nh dị của một ước mơ trong cái t́nh sâu thăm
thẳm, và nỗi nhớ th́ thật ngút ngàn, v́ nó đă chiếm
trọn cả không gian của tôi rồi, để tôi chỉ sống và
thở trong cái t́nh đó:
|
Nghe
thơ đi từng bước nhẹ mong manh
Vào vô tận của vô cùng nỗi nhớ
(Thơ UH) |
Một
điều chắc chắn rằng, sau những khắc khỏai đó, khi
biết t́nh ta được đáp lại, th́ không c̣n hạnh phúc
nào hơn. Rồi mong đợi những hẹn ḥ gặp gỡ, để ta có
thể gặp người và giải bày tất cả những khát khao
những ước mơ thầm kín đă ấp ủ bấy lâu nay, mà có lúc
ta đă ngỡ rằng thực sự vô vọng, khiến cho ta từng
ray rức đặt nỗi niềm u uẩn nầy trong cái dấu chấm
than của cuộc đời!
|
Giọt
nắng thu vàng ươm nhớ thương
Say t́nh v́ gió đă thầm thương
Say thơ tôi lỡ yêu mầu nắng
Say nắng nên ḷng tôi vấn vương
(Thơ UH) |
Làm
sao mà không vương vấn không ước mơ. Khi yêu con
người mong đợi sẽ có nhau. Gặp gỡ làm chi cho thương
rồi nhớ, cho say đắm đến thẩn thờ. Để mỗi ngày qua
đi là bao thương nhớ đầy vơi, bao mong đợi rồi mơ
ước được gần nhau….Ước mơ ngày chúng ta sẽ
thành đôi…
Hăy
nghe
Ngọc Hạ hát câu nầy trong bài “Không thể và có
thể” để thấy được rằng cái ước mơ càng to lớn
chừng nào th́ trong niềm hy vọng được gặp gỡ, được
người đáp lại cái chân t́nh của ta, có thể ẩn dấu
nhiều sợ hăi pha lẫn một phần tuyệt vọng. Ngọc Hạ
đă với nghệ thuật tuyệt vời và giọng ca điêu luyện
đưa ta vào cái rung cảm của người t́nh trong bài
ca. Một câu hát thôi đă cho ta không biết bao
nhiêu là cảm xúc. Ước mơ ngày.... chúng ta sẽ... cô đă kéo dài
giọng hát ngân lên thật cao với bao u uất làm ta
chới với và rồi hạ xuống thật buồn, đưa vào tất cả
niềm hy vọng mà nghe sao ray rức quá! Như bao gồm
cả một trời nhớ nhung gói trọn trong sự mong chờ
dấu kín nỗi hoang mang! Rằng, có hy vọng không hay
là đành bó tay bỏ cuộc v́ cái phức tạp của cuộc
đời. Rằng, t́nh yêu sâu đậm quá, làm sao mà bỏ
được! Không, không và ngàn lần không, không thể
được! C̣n những rung động trong tôi th́ sao và nỗi
ḷng của người nữa!
Mơ là quyền
rất đẹp gần như là một tự do ḥan mỹ của con người,
thế nên tôi vẫn mơ vẫn chờ vẫn đợi, và tôi đặt nỗi
ḷng tôi vào một hy vọng mà... khi hạ giọng và đặt
niềm xót xa mong ước vào 2 chữ “thành đôi”, ta nghe
được trong giọng hát của Ngọc Hạ một cái ǵ đó. Cái
khát khao mănh liệt lẫn niềm vui của một giấc mơ ẩn
dấu một sự hốt hỏang. Một câu thơ đơn giản nhưng với
tài phối hợp các cung bậc tạo thành những thanh âm ở
một vị trí tuyệt hảo của người viết nhạc và nghệ
thuật hát của cô đă lột tả được hết những ǵ muốn
nói.
Yêu
thương mơ ước và t́nh ta được đáp lại là một hạnh
phúc tuyệt vời. V́ khi ước mơ đă thành sự thật, ta
và người đă có nhau, th́ c̣n ǵ thơ mộng cho bằng.
Chúng ta có thể cùng ngắm b́nh minh khi thức dậy,
nh́n ḥang hôn trên bờ biển vắng mà nghe một ngày
đang dần đi qua. Ngồi nh́n giọt mưa những ngày đầu
thu. Hay lang thang cùng đếm bước trên những con
đường dài nh́n ngàn cây trút lá. Những chiếc lá đổi
mầu rơi đầy lối trong những chiều thu nắng vàng rực
rỡ trữ t́nh.
Mùa
thu có đẹp rồi cũng sẽ qua đi, đó là sự tuần ḥan
của vũ trụ và là lẽ tự nhiên của cuộc sống. Nhưng
cuộc t́nh của ta th́ sao? Tôi yêu thương và trân qúy
t́nh tôi, nên tôi nuôi dưỡng t́nh ḿnh bằng hơi ấm
trong tim tôi giữa sự mầu nhiệm của đất trời. Thế
nên cho dù ng̣ai kia đông đến làm ngàn cây trơ trọi
lá, và trời có đổ những hạt tuyết đầu mùa nhẹ mỏng
manh lạnh giá, ḷng tôi vẫn ấm. Nh́n những hạt tuyết
đầu mùa mỏng manh tôi không khỏi hoang mang về cái
hư ảo của cuộc đời. V́ cuộc đời không phải chỉ là
không gian thuần túy chứa đựng t́nh tôi và sự hiện
hữu của người, mà cuộc đời c̣n chứa đựng rất nhiều
cái phức tạp khác. Đời có thể cho ta bao mặn nồng
th́ đời cũng có thể cho ta bao tàn nhẫn. Đó là thực
chất của cuộc đời. Mặt trái của hạnh phúc là khổ
đau, và trong hạnh phúc luôn luôn ẩn hiện mầm mống
của sự đau khổ.
Khổ
đau và hạnh phúc, có ai chưa từng nếm qua cái độ
nồng của cốc rượu pha hai chất men nầy, mà không
khỏi ngất ngây khi bước vào ngưỡng cửa của t́nh ái.
Chỉ biết rằng, cái chiếm trọn ḷng ta trong giây
phút ấy là cái say của men t́nh đă làm đời bỗng dưng
đẹp qúa! Đẹp đến độ ḷng ta tự nhiên mở rộng. Ta
biết cười với cuộc đời, dù chỉ là những nụ cười vu
vơ. Rồi ta sống và ngụp lặn trong ước mơ.
Đă có biết bao
cuộc t́nh được chớm nở để rồi chết đi trong thầm
lặng. Chết đi v́ không được “nắm lấy bàn tay ấy”.
Thế nên yêu để mà mơ, thế thôi! Nếu thật sự là một
chân t́nh th́ không cần được đáp lại, nhưng như thế
th́ quá lư tưởng và vượt cả không gian lẫn thời gian
rồi. Chúng ta có thể yêu, có thể được đáp lại, và
rồi v́ ḥan cảnh cuộc t́nh không thành, chúng ta sẽ
ôm ấp và tự an ủi với chính ḿnh để chỉ ước mơ. T́nh
cảm con người diễn tiến theo từng mức độ, như sự
tuần ḥan của đất trời, như mưa và nắng, có yêu
thương sẽ có ước mơ. Có thế chúng ta mới thưởng thức
được những câu thơ trữ t́nh như trên của thi sĩ Trần
Hoan Trinh, cũng như nếm được mùi t́nh trong thơ
Phùng Quán:
Sông Hương ơi!
Gió thổi chi nhiều rứa
Sóng vỗ làm chi rối ruột cả hai
bờ
Đó là
tâm sự của người t́nh trong thơ Phùng Quán, nhà thơ
với chất Huế lăng mạn trong ‘ḍng máu thơ’ của ông.
Nỗi ḷng của ai dậy sóng và cuộc t́nh của ai trổi
gió giữa đất trời. Sông Hương bao giờ cũng êm đềm
như cuộc đời trầm lặng ở Huế. Ḍng nước sông Hương
vẫn hiền vẫn lặng lẽ và người t́nh Huế vẫn thâm trầm
và tĩnh lặng với một khối t́nh!
Nói dại dột
Một sớm mai nào đó
Em bỗng bay mất
Tôi sẽ tan thành mưa Huế những ngày đông! (Phùng
Quán)
Không gian là
em, thời gian cũng là em, tôi không c̣n hiện hữu
nữa. Mất em là vũ trụ sụp đỗ ‘tôi sẽ tan thành mưa
Huế’… Ngàn giọt mưa rơi thành hồ nước rộng chứa khối
t́nh tôi. Hay ngàn hạt mưa sẽ rơi xuống ḍng sông
Hương rồi theo con nước đổ ra biển cả cho t́nh tôi
lưu lạc ngàn trùng giữa đại dương mênh mông sóng vỗ.
Tôi đă từng hạnh phúc với t́nh tôi, nhưng trong hạnh
phúc đó đă bộc phát một nỗi sợ hăi. Tôi sợ cho cái
mỏng manh của cuộc đời. Sợ một ngày nào đó hạnh phúc
nầy bỗng dưng tan biến, như cánh nhạn bay ngang lưng
trời. Thóang thấy cánh nhạn in trên ḍng nước, ngước
mắt nh́n trời th́ nhạn đă mất hút rồi!
Từ khi tôi biết em
Trái thơ chín nhiều đến nỗi
Mỗi đêm tôi thức giấc nhiều lần
Đêm quên ngủ
Ngày quên ăn
…
Chắc chỉ một ngày gần đây
Tôi sẽ ngă gục
Dưới chân em
Chết kiệt sức v́ thơ
(Thơ Phùng Quán)
Đừng
sợ hăi với những ǵ chỉ là tư tưởng, v́ như thế ta
sẽ không sống trọn vẹn với hiện tại. Đừng chuyển đổi
hiện tại thành tương lai hay cho hiện tại đi vào quá
khứ. Quá khứ th́ đă qua và tương lai th́ chưa đến.
Làm như thế chúng ta sẽ “đang sống” trong
một thế giới mơ hồ. Và làm như thế là không biết
trân trọng t́nh người và t́nh ta, v́ đă không sống
và thở cho t́nh ḿnh như ta tưởng. Nếu đúng là một
cuộc t́nh đẹp cho ta năng lực sống mà không là trạng
thái của một cái ǵ đó, ta t́m thấy và xử dụng như
một sự lấp trống hay vá víu cái cô đơn đang có trong
ta. Nếu là một sự vá víu th́ nó sẽ mỏng manh và biến
mất nhanh chóng như hạt tuỵết đầu mùa! Hăy
nghe lời nhạc của Đức Huy nuôi dưỡng và ca tụng một
cuộc t́nh:
Viết
cho người và hát cho người, từ một thuở vào xuân
xa vời, xin mang về mùa xuân trên đời, để ḷng
người nở hoa rực rỡ như ḷng ta vẫn chờ!
Viết
cho người… để ḷng người nở hoa rực rỡ như ḷng ta
vẫn chờ! Đẹp quá một tư tưởng nồng nàn, cái
chất nồng tràn đầy hương nắng hạ, ấm áp và sẽ là một
hiện hữu vĩnh cữu. T́nh tôi đó, là mùa xuân cho em
để ngàn sao lung linh trong mắt và trăng đọng trên
môi. Tôi sẽ d́u em đi trong không gian ngập nắng
bằng những bước chân trong ṿng tay tôi dịu dàng và
ấm áp trên đọan đường của cuộc đời c̣n lại. Tôi sẽ
đem chất liệu t́nh tôi viết thành bài ca và tôi sẽ
trải dài trên sông Hương ḍng nhạc t́nh với lời thơ
của t́nh tôi bất diệt để trần gian măi măi ngập nắng
đào!
Uyên
Hạnh
Nguồn:
http://huongduongtxd.com/
Nhóm mạng Việt Nam Văn Hiến
Trang : Uyên Hạnh
www.vietnamvanhien.net
www.vietnamvanhien.org
www.vietnamvanhien.info
www.vietnamvanhien.com
Email:
thuky@vietnamvanhien.org
"Bất
chiến tự nhiên thành" chi kế
Văn Hiến ngàn năm sử đă đề
Giải trừ
quốc nạn bằng Tâm lược
"Nhân
Chủ (tự chủ) - An Vi (an lạc)" khai lối
về
|
Trang
mạng
Việt
Nam
Văn
Hiến
là
nơi bảo tồn di sản văn hóa của Việt tộc. Thắp sáng niềm
tin Diên Hồng và nếp sống Văn Hiến hầu phục hồi nền "An
Lạc & Tự Chủ" ngàn đời cuả Việt tộc.
|